Dilin và Hydeine trở lại nhà trong thành Bert, mới biết chủ phòng đấu giá ngầm đã đến tìm mấy lần về việc cậu chủ trì đấu giá.
Tính ngày, vài hôm nữa học viện sẽ khai giảng. Kỳ hạn Orosey ra chỉ còn không tới hai tháng, mà cậu còn hai nhiệm vụ chưa làm xong. Dilin không dám trì hoãn, trở về phòng lập tức tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi phòng đấu giá.
Hydeine còn ở trong phòng không ra.
Dilin đứng ngoài hành lang do dự.
Lời của Aberna khiến cậu có chút tỉnh ngộ, mình thật sự quá mức ỷ lại Hydeine. Nếu muốn sóng vai cùng Hydeine… không, không phải sóng vai, là áp đảo Hydeine, vậy mà vẫn đứng bên hắn ỷ lại hắn là không được.
Bước đầu trưởng thành, tất phải rời khỏi che chở, giống như bé con học đi đường, phải buông ra đôi tay chống đỡ của cha mẹ. Nhưng cậu sợ nếu tùy tiện để Hydeine sang một bên sẽ phản hiệu quả. Tuy không cam tâm nằm dưới, nhưng cậu tình nguyện ở bên Hydeine.
Hydeine mở cửa, không chờ cậu phản ứng, kéo thẳng cậu vào lòng hôn một trận.
Dilin mờ mịt mở to mắt. Trong trí nhớ của cậu, dục vọng của Hydeine vẫn luôn rất đạm, thậm chí sau đêm đó cũng chưa từng chủ động cầu hoan. Đương nhiên, một phần nguyên nhân là vì ở trấn Magil có Aberna, rất nhiều chuyện không thể trắng trợn lộ liễu.
“Ngươi tới vì chuyện này?” Giọng nói của Hydeine biếng nhác, mang theo ý tứ hấp dẫn nồng đậm.
Nhưng Dilin giật mình một cái, dùng tay đẩy vai hắn, kéo giãn khoảng cách hai người, “Không phải, tôi tới hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị?”
“Đi phòng đấu giá ngầm a.” Dilin ngẫm nghĩ, thăm dò hỏi, “Anh không muốn đi à?”
“Không cần đi. Rất nhanh sẽ có người tới mời ngươi.” Hydeine đáp.
Dilin giật mình. Nếu chủ phòng đấu giá ngầm muốn biết khi nào Dilin trở về kỳ thật rất đơn giản, Dilin và Hydeine đều không che dấu hành tung, chỉ cần ông ta phái người chú ý một chút, tin tức đương nhiên sẽ truyền qua. Sở dĩ ông ta đến cửa nhiều lần, chỉ để tỏ vẻ mà thôi.
“Cho nên, chúng ta còn có thời gian.” Hydeine cười cúi đầu.
Dilin phối hợp nghiêng đầu.
Hành vi chẳng phân biệt cao thấp này, hắn vẫn rất hoan nghênh.
Chủ phòng đấu giá ngầm quả nhiên đến rất nhanh, có điều ông ta vẫn cảm thấy ánh mắt Dilin nhìn mình mang theo bất mãn. Chẳng lẽ ba vạn lần trước còn chưa đủ? Rõ ràng ông đã thêm một vạn. Ham muốn của vị Bassekou thiếu gia này không khỏi quá lớn rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng ông ta có chút không thoải mái, “Dilin thiếu gia, thật có lỗi, tôi tới chậm.”
“Ông đáng lẽ nên đến sớm một chút.” Dilin nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, càng muốn nhanh trở nên mạnh hơn, “Đúng rồi, khi nào tôi có thể chủ trì đấu giá?” Sớm ngày hoàn thành thử thách, cậu mới có thể sớm tốt nghiệp, dốc lòng nghiên cứu ma pháp.
Ông chủ nhìn thấy cậu gấp gáp, vội hỏi: “Nếu Dilin thiếu gia và Hydeine đại sư không chê, có thể làm tối nay.”
Dilin ngẩn ra, “Nhanh vậy?”
Ông chủ cười: “Đồ vật để đấu giá ta đã chuẩn bị đầy đủ từ tháng trước, đều là hàng tốt có sẵn. Chẳng qua Dilin thiếu gia và Hydeine đại sư mãi chưa về, cho nên mới trì hoãn đến bây giờ.”
Bob đột nhiên đi ra, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, thân thể cậu chịu nổi không?”
Thân thể Dilin cứng đờ, khóe mắt thấy Hydeine tươi cười đầy thâm ý, ngoài cười trong không cười nói: “Đương nhiên.”
Bob bị cậu nhìn bằng ánh mắt đầy lửa giận đến ù ù cạc cạc, thầm nghĩ: Mình chỉ sợ thiếu gia vừa mới trở về vẫn còn mệt mỏi, tại sao trông thiếu gia có vẻ mất hứng vậy?
Ông chủ không nhận thấy sóng ngầm mãnh liệt, cao hứng phấn chấn: “Tôi lập tức trở lại chuẩn bị.”
Nói là lập tức đi chuẩn bị, kỳ thật đã được chuẩn bị tốt.
Ông chủ trở về lệnh cho nhân viên hủy bỏ những vật phẩm định bán đêm nay, thay bằng đồ vật nghiệp đoàn ma pháp đặc biệt đưa tới, rồi lẳng lặng đứng sau hậu đài chờ Dilin và Hydeine đến.
Vì lần chủ trì này, Dilin đặc biệt mặc vào bộ quần áo đẹp nhất của mình. Ngày đó ở phòng đấu giá, cậu quan sát thấy người chủ trì cũng mặc trang phục bắt mắt như vậy. Bản thân cậu đã có bộ dạng xinh đẹp, mặc vào kiện quần áo kia càng giống như búp bê tinh xảo, vừa bước xuống xe ngựa liền khiến cho rất nhiều người chú ý.
Dilin nhíu mày, ánh mắt trắng trợn của người khác khiến cho cậu rất không thoải mái.
Nhưng những ánh mắt đó rất nhanh đã thu lại.
Dilin quay đầu, phát hiện Hydeine đang như cười như không đứng đó, trong tay có một ngọn lửa vô tình thiêu đốt.
“Là Bassekou thiếu gia và Tajires đạo sư đúng không? Phòng đã được chuẩn bị tốt cho hai vị, mời đi bên này.” Nhân viên phòng đấu giá cẩn thận đến bên người Dilin, giữ khoảng cách an toàn với Hydeine.
Dilin đi hai bước, nhớ ra gì đó quay đầu nói với Hydeine: “Đạo sư, anh đứng dưới cổ vũ cho tôi nhé.”
Hydeine nhíu mày, “Được.”
Dilin xoay người đi theo nhân viên kia.
Hậu đài của phòng đấu giá rất lớn, có điều lúc này không có người, chỉ có ông chủ và người chủ trì lần trước đang chờ.
Dilin biết ông chủ sợ nhiều người sẽ khiến cậu phân tâm khẩn trương, tươi cười càng rõ.
Còn chưa tới giờ, người chủ trì lúc trước đến bên cậu bắt chuyện, hai người rất nhanh đã thân thiện.
Người chủ trì nói cho cậu biết hôm nay cần đấu giá cái gì, rồi lơ đãng tán gẫu về những chuyện mình từng trải qua.
Dilin biết anh ta đang truyền thụ kinh nghiệm cho mình, nghe rất chăm chú.
Mặc dù là cuộc đấu giá nhỏ, nhưng việc cần lưu ý rất nhiều. Hơn nữa đây là phòng đấu giá ngầm, chỉ cần giao tiền là có thể tiến vào, cho nên rồng rắn hỗn tạp, không cần thận liền xảy ra chuyện ầm ỹ.
Nghe anh ta kể vài ví dụ, Dilin rốt cục biết trận thử thách này thử thách điều gì.
Phản ứng.
Nếu hàng hóa đấu giá làm cho người ta thèm nhỏ dãi, dưới đài thậm chí có khả năng sẽ có người sinh ra ý nghĩ cướp đoạt. Giống như Honorable Gruson mà Hydeine vừa ý bị người nghiệp đoàn đạo tặc trộm mất, trong phòng đấu giá luôn tồn tại các loại nhân tố nguy hiểm, khống chế không tốt sẽ tạo thành hỗn loạn.
Thời giờ càng lúc càng gần, người chủ trì cuối cùng thẳng thắn nói: “Tôi biết ngài là ma pháp sư. Ở phòng đấu giá, ma pháp sư có rất ít.” Bởi vì tất cả ma pháp sư có thể tham gia phòng đấu giá chính quy, đồ vật nơi đó toàn vẹn và rẻ hơn, không cần đến đây. “Ngộ nhỡ không thể khống chế được cục diện, ngài có thể bày ra chút thực lực. Như vậy, có lẽ bọn họ sẽ biết khó mà lui.”
“Cảm tạ anh nhắc nhở.” Dilin đứng lên, hành một lễ tiết đặc biệt của quý tộc với anh ta.
Người chủ trì giật mình lui sang, “Bassekou thiếu gia, cái này…”
Dilin mỉm cười, “Tôi muốn lên đài.”
“Chúc ngài may mắn.” Người chủ trì cung kính hành lễ cúi đầu của quý tộc.
Dilin vuốt cằm, bước từng bước một từ thang lầu lên đài.
Dưới đài phòng đấu giá đang ầm ầm nháy mắt liền yên tĩnh vì Dilin bước lên, rồi lập tức tuôn ra tiếng xôn xao lớn hơn.
Dilin mặt không đổi sắc nghe tiếng cười, tiếng trêu đùa từ bốn phương tám hướng chĩa về mình, trầm ổn đi đến mép đài. Nơi đó có một ma pháp trận phong hệ loại nhỏ, có thể đem giọng nói truyền đi. Cậu cảm nhận được, đó là ma pháp trận tạo ra từ thủy nguyên tố.
“Chào mọi người, ta là Dilin Bassekou.”
Tĩnh mịch.
Yết hầu của mọi người giống như bị ai nắm lấy, cả phòng bị bao phủ bởi yên tĩnh không tiếng động.
Dilin không phát giác, tiếp tục nói: “Thật vui vì mọi người đã bớt thời giờ tới tham gia cuộc đấu giá hôm nay, hy vọng vật phẩm hôm nay có thể được mấy vị bằng hữu thắng lợi mang về.”
Không thấy tiếng ồn ào nào, chỉ có tiếng nói nhỏ khe khẽ.
Bọn họ không biết Dilin là ai, nhưng rất rõ ràng ba chữ Bassekou có ý nghĩa thế nào. Tại Shamanlier, Bassekou là một dòng họ thực hiếm thấy, nghe nói nó được sửa từ Bassekrete bởi hoàng đế khai quốc của Shamanlier, vinh hiển khôn cùng. Cho nên, gia tộc Bassekou ở Shamanlier chỉ có một. Mà dòng họ Bassekou ở thành Bert chỉ khiến bọn họ nghĩ đến một người.
Andre Bassekou.
Dilin giống như không hề để ý đến an tĩnh bốn phía, tiếp tục nói: “Vật phẩm đầu tiên ta muốn đấu giá hôm nay là một đôi hoa tai.”
Người chủ trì ban đầu đích thân bưng khay lên.
Có lẽ gương mặt quen thuộc khiến cho nhiều người cảm thấy thân thiết, do đó thả lỏng tâm tình, tiếng ồn ào dần dần trở lại.
Dilin nói: “Tên đôi hoa tai này là Độ Ấm Hải Dương. Nó có thể điều chỉnh độ ấm quanh người dựa trên biến đổi của thời tiết, không chỉ vậy, nó còn là một công cụ ma pháp phòng ngự.”
Dưới đài ồ lên.
Công cụ ma pháp phòng ngự có thể điều chỉnh độ ấm quanh người?
Không phải là một ma pháp trận tùy thân vô hình vô ảnh loại nhỏ sao?
Dilin cũng thầm giật mình. St Paders chú trọng tu vi của cá nhân, không quan tâm đến vũ khí phòng ngự và quyển trục, cho nên cậu cũng không hiểu rõ. Nhưng không thể phủ nhận, khi nghe đến thuộc tính, trong lòng cậu cũng âm thầm động tâm.
“Giá quy định là một vạn kim tệ.”
Mở màn đã là một vạn kim tệ.
Phía dưới lại yên tĩnh.
“Một vạn lẻ một kim tệ.” Mở miệng là một ma pháp sư.
Người chủ trì kinh ngạc liếc Dilin một cái.
Dilin đã sớm chú ý. Hôm nay ma pháp sư tới không ít.
Kỳ thật đây là an bài trước đó của Orosey. Lấy thực lực của Dilin, chủ trì một cuộc đấu giá bình thường chắc chắn không phải vấn đề, hơn nữa lại ở thủ đô của Shamanlier. Cho nên ông ta đặc biệt để nghiệp đoàn ma pháp chuẩn bị mấy dụng cụ ma pháp hiếm lạ, sau đó âm thầm lộ ra tin tức, quả nhiên khiến cho rất nhiều ma pháp sư chú ý.
Nếu ông chủ không bán ân huệ cho Dilin, để tránh việc cậu gặp chuyện không may trong khu vực của mình mà đặt thời gian gấp gáp, có lẽ ma pháp sư tới hôm nay sẽ kín hết chỗ.
“…”
“Một vạn lẻ hai kim tệ.”
Trong hai phút liền, tiếng hét giá không dừng lại.
Dilin nín thở nghe, cũng cố gắng chú ý vị trí và đặc điểm của các ma pháp sư.
Làm người chủ trì, phải thời thời khắc khắc tai nghe tám phương, mắt nhìn sáu hướng, chú ý từng đặc điểm và biểu tình của khách nhân, tại những thời điểm đặc biệt phải trấn an và can ngăn, phòng ngừa sự cố phát sinh.
“Hai vạn kim tệ.” Giọng nói già nua vang lên.
Dilin nhìn lại, là một lão ma pháp sư đã quá sáu mươi, ông ta ngồi trong góc, thân thể gần như bị người phía trước che hết, nếu không phải cố sức nhìn, chắc chắn không chú ý thấy.
Dilin có thể cảm thấy thủy nguyên tố xung quanh ông ta rất sinh động, điều đó chứng tỏ ông ta là ma pháp sư thủy hệ, hơn nữa tu vi không thấp. Cùng góc dưới, bên người Hydeine lại gần như không có ma pháp dao động. Đây là cảnh giới trở lại nguyên trạng, cao minh hơn lão ma pháp sư kia nhiều.
“Hai vạn kim tệ lần một. Hai vạn kim tệ lần hai, hai vạn kim tệ lần ba. Thành giao.” Dilin không biểu diễn chút động tác đẹp mắt hấp dẫn khách nhân ra giá cao hơn như người chủ trì trước đó, dù sao nhiệm vụ của cậu là hoàn thành chủ trì đấu giá, chứ không phải đạt được nhiều lợi nhuận.
Phía dưới không có âm thanh nào.
Hoàn toàn bất đồng với người chủ trì ban đầu.
Có lẽ đối với bọn họ mà nói, đây là cuộc đấu giá chịu nhiều dày vò nhất. Tuy người chủ trì rất xinh đẹp, nhưng biểu tình thực nghiêm túc, khí chất quá cao quý, tựa như bắt bọn họ ngồi họp.
“Vật phẩm thứ hai, là một quyển trục ma pháp. Một,” Dilin hạ giọng, kéo dài ngữ điệu, “quyển trục ma pháp cấm chú hỏa hệ – thiên hỏa phần thành.”
Dưới đài lại sôi lên.
Đối với ma pháp sư, quyển trục ma pháp không phải vật gì hiếm lạ, trên cơ bản, mỗi ma pháp sư dưới bậc cao cấp đều mang theo bên người, có cả ma pháp sư cao cấp vì tránh hao tổn tinh thần lực, trên người cũng mang một ít quyển trục ma pháp thông dụng, dù sao chúng dùng thật tiện lợi. Nhưng quyển trục ma pháp cấm chú… tuyệt đối khó tìm hơn một ma pháp sư tự mình thi triển cấm chú.
Bởi vì cấm chú có nghĩa là một ma pháp sư cấp sáu tinh thần lực sung mãn có thể dùng nó để đánh bại một ma pháp sư cấp chín.
Đây tuyệt đối là rút ngắn, không, quả thực là pháp bảo khiến nhìn không ra chênh lệch cấp bậc giữa ma pháp sư.
“Giá quy định là bảy vạn kim tệ.” Dilin cảm thấy giá này không cao, chí ít bản thân cậu đã thấy ham muốn.
“Mười vạn!”
Hiển nhiên rất nhiều ma pháp sư trước đó đã có tin tức, sớm chuẩn bị tốt tài chính.
“Mười một vạn!”
“Mười hai vạn!”
Kế tiếp là chém giết cấp vạn. Không có người nào đảo quanh một hai kim tệ. Dầu sao đại đa số ma pháp sư đều thực giàu có.
“Hai mươi mốt vạn.”
“Hai mươi lăm vạn!”
“Ba mươi vạn.”
Giá cả tăng cực nhanh, cả phòng dần nóng lên.
“Corleone! Ông đừng có quá đáng!” Một ma pháp sư đột nhiên đứng dậy, ánh mắt hướng về lão ma pháp sư vừa giành được Độ Ấm Hải Dương ban nãy.
Lão ma pháp sư Corleone khoan thai ngồi tại chỗ, “Ta tham gia đấu giá một cách rất bình thường.”
“Ông là một ma pháp sư thủy hệ cấp mười, cần cấm chú hỏa hệ làm gì?” Ma pháp sư kia phẫn nộ.
Corleone nói: “Ai biết được? Lấy về tặng ngươi chăng.”
Ma pháp sư kia trừng ông ta, đột nhiên mềm giọng nói: “Ông biết không, gia tộc bọn ta sắp cử hành trận đấu, ta rất cần quyển trục này. Ông, ông để cho ta đi.”
Corleone chậm rãi quay đầu, khuôn mặt nhăn nheo như quả quýt quỷ dị cười cười, “Cũng được. Chỉ cần ngươi đưa ta một trăm vạn, ta sẽ đồng ý.”
“Ông đừng có quá đáng!” Một ngọn lửa đột nhiên đánh về phía lão ma pháp sư.
Nhưng nửa đường bị dập tắt.
Dilin bồng bềnh giữa không trung, dùng thủy nguyên tố dập lửa, sau đó mặt không đổi sắc nói với ma pháp sư vừa ra tay: “Đây là lãnh địa của ta!”
…
Không thể nghi ngờ, một thiếu niên quý tộc dùng ngữ khí bình tĩnh nói ra lời như thế quả là hình ảnh quỷ dị.
Người chủ trì lúc đầu không khỏi vỗ trán.
Những lời này anh ta đã nói vào lần đầu tiên gặp rắc rối, không ngờ Dilin cứ thế rập khuôn mà dùng.
Ma pháp sư kia rất nhanh tỉnh táo lại, “Ba mươi hai vạn.”
Dilin chậm rãi bay trở về, “Tiếp tục.”
Corleone lạnh lùng cười, “Năm mươi vạn.”
Sắc mặt ma pháp sư kia nhất thời trở nên cực kỳ khó nhìn.
Quyển trục ma pháp cấm chú đúng là có hãn hữu, nhưng dù sao cũng là vật dùng một lần. Giá năm mươi vạn quá điên cuồng.
Dilin theo thường lệ hô ba lượt, thấy không ai phản đối, trực tiếp thành giao.
Hàng hóa phòng đấu giá vật sau cao cấp hơn vật trước, sau quyển trục ma pháp cấm chú, tất cả mọi người đều vạn phần tò mò với hàng hóa tiếp theo. Sở dĩ vậy vì nghiệp đoàn ma pháp trước đó chỉ lộ ra hai tin tức khác nhau, cái thứ ba vẫn giữ bí mật.
“Mặt hàng thứ ba là sách ma pháp cấm chú của mộc hệ. Giá quy định tám vạn kim tệ.”
Kỳ thật quyển sách này không khan hiếm hơn quyển trục ma pháp cấm chú, bởi vì sách có thể được sao chép, nhưng điểm tốt là một khi học được cấm chú trên, chỉ cần tinh thần lực đầy đủ có thể sử dụng nhiều lần. Hơn nữa nó là ma pháp cấm chú của mộc hệ, so ra trân quý hơn ba hệ kia một chút. Dù sao trong bốn hệ số người luyện mộc hệ là ít nhất, có thể luyện đến cấp sử dụng cấm chú càng hiếm.
Nhưng ma pháp sư mộc hệ đến phòng đấu giá rất ít, có tám vạn càng thiếu, có tám vạn lại muốn mua hoàn toàn không có.
Cho nên sách ma pháp cấm chú mộc hệ bị… lạnh nhạt.
Dilin đấu giá xong mọi vật, đang muốn thở một hơi thì thấy ông chủ đột nhiên chạy đến, kéo cậu sang một bên, nhỏ giọng: “Có một đồ vật cần bán đấu giá, xin Dilin thiếu gia hỗ trợ.”
“Cái gì vậy?” Dilin rất rõ ràng, có thể để ông chủ chạy tới lúc này, chắc chắn không phải hàng hóa bình thường.
“Tôi cũng không biết. Do tư tế Quang Minh thần hội đưa tới, nói muốn bán đấu giá hôm nay.” Ông chủ nhìn cậu, “Hay là, để tôi nhờ Andy đến đấu giá.”
Andy chính là người chủ trì ban đầu.
Dilin nhíu mày. Cậu có cảm giác, Quang Minh thần hội nhắm vào cậu mà tới. Nhưng tại sao?
Ông chủ thấy cậu không phản đối, đang muốn đi thì nghe Dilin nói: “Từ từ, tôi đến.”
Nếu cậu chủ trì phòng đấu giá, nhất định phải kiên trì tới cùng. Huống chi, cậu chỉ bán đồ, không tranh đoạt vật, dù đồ vật có trân quý cũng không tạo thành hậu quả gì.
Ông chủ thấy cậu đáp ứng, lập tức xuống đài.
Mọi người đang định đi thì nhìn thấy vẻ mặt hai người, khẳng định có chuyện, lại sôi nổi ở lại.
Dilin trở lại trước đài: “Xin các vị dừng bước, còn một đồ vật nữa muốn bán đấu giá.”
“Sớm đã biết rồi.”
Người phía dưới đột nhiên cãi lại.
Dilin ngẩn người, lập tức mỉm cười.
Có lẽ cậu tươi cười quá rực rỡ, khiến những người vốn bất mãn cậu chủ trì cứng ngắc cũng hết oán giận.
Qua một lát, một tư tế khoác áo bào đi tới, trên tay ông ta cũng bưng một cái khay, có điều khay của ông ta rõ ràng tinh xảo hơn khay của phòng đấu giá nhiều lắm. Mặt trên đặt một cái hộp nhỏ.
“Đây là cái gì?” Dilin tò mò hỏi.
Người phía dưới nghe thấy người chủ trì cũng không biết là gì, không khỏi càng thêm tò mò.
Tư tế nói: “Ngài mở ra sẽ biết.”
Dilin nghe lời mở ra, một tảng đá màu vàng đặt bên trong. Cậu vẫn mờ mịt như cũ.
Tư tế nói: “Xin cầm lên.”
Dilin vươn tay cầm lấy tảng đá, đang muốn hỏi lại, đột nhiên nhìn thấy tờ giấy bị đè phía dưới, trên mặt viết bảy chữ –
Mảnh vỡ thần cách của đất mẹ.
“Thần cách là gì?” Dilin nhịn không được hỏi ra tiếng.
Bốn phía đột nhiên im lặng.
So với lúc cậu vừa lên sân khấu còn an tĩnh hơn.
Hô hấp của mỗi người đều ngừng nghỉ.
Dilin theo bản năng nhìn về phía Hydeine, phát hiện hắn đang cau mày.
Thanh âm bình tĩnh vô song của tư tế thản nhiên vang lên, “Thần cách là ngọn nguồn sức mạnh của thần.