Vương Thanh đang hạnh phúc ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong tay, môi treo lên thật cao, bất chợt nhớ đến lời của thư kí Lệ lúc nãy, mặt nhăn lại thành một đoàn, bức rức hướng Phùng Kiến Vũ hỏi:
- Em biết cô ta sao?
Cái đầu chôn trước ngực Vương Thanh không thèm ngẩn lên 1 chút, trực tiếp lắc đầu.
"Bốp" một tiếng, Vương Thanh một cái ba vào mông Phùng Kiến Vũ. Cậu nâng đôi mắt đầy sương mù lên nhìn Vương Thanh.
Bị đôi mắt trong suốt kia nhìn đến chột dạ, đánh trống lảng xoa xoa cái mông của cậu, ân cần hỏi:
-Đau?
Tiếp tục lắc lắc, tiếp tục mơ hồ nhìn.
- Tên nhóc này, đi đâu học câu dẫn người khác vậy?
Phùng Kiến Vũ như lọt vào sương mù, ngơ ngác nhìn Vương Thanh đang cười đến thư sướng.
- Quỷ hẹp hòi!
Phùng Kiến Vũ biểu môi, tặng cho Vương Thanh một cái liếc mắt khinh thường.
Vương Thanh điểm điểm chóp mũi cậu, ôn nhu than thở.
- Cái tên tiểu yêu tinh, khắp nơi câu dẫn người!
Phùng Kiến Vũ ghét bỏ hắt hủi ngón tay đang chọt đến nghiện kia.
Cả hai nháo thành một đoàn.
++++++++++++
Khuya tĩnh lặng.
Nam nhân trên giường bất chợt mở mắt, tay gắt gao bưng lấy miệng, nét mặt ẩn nhẫn vọt vào phòng tắm.
Nam nhân từ tốn dựa vào cánh cửa đã khóa trái, gương mặt lạnh nhạt, khóe miệng kéo ra chút tự giễu.
- Không còn bao lâu nữa đi.
Cười nhẹ một tiếng.
Không một tiếng động trở về giường, tham lam hít lấy hơi thở quen thuộc của người kia, chậm rãi bình ổn lại tâm tình đang dao động. Rướn người đặt lên môi người kia một nụ hôn nhẹ, nhưng chứa toàn bộ thâm tình trong đó.
Đêm, đen.
------------------------
- Kiến Vũ, gần đây sắc mặt em luôn không tốt, có nơi nào không khỏe sao?
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, thoải mái trả lời.
- Có lẽ vì gần đây khá bận.
- A? Vậy em không cần theo bồi anh nữa. Hảo hảo nghĩ ngơi.
-Không cần, em muốn ở cùng anh...
-Thanh. Anh nói xem, nhân sinh là vật gì? Vì sao con người không thể nào thoát khỏi vòng xoáy của nhân sinh?
Vương Thanh ôn nhu xoa đầu Phùng Kiến Vũ, hai mắt ẩn ẩn ý cười, dịu dàng nói:
- Nhân sinh vô diện, một thoáng xinh đẹp vô cùng, một thoáng đen tối ghê tởm. Thử nghĩ xem, nhân sinh, ai thoát khỏi sinh lão bệnh tử? Mỗi người đều có kiếp số của mình, số đã tận, luyến tiếc cách mấy cũng không thể tiếp tục, dù có thể kéo dài, nhưng cũng là kéo dài trong đau đớn, chi bằng dứt khoác một chút, ra đi thanh thản. Không nên cưỡng cầu, càng cưỡng cầu, cầu càng xa. Nhớ không?
Phùng Kiến Vũ cười rộ lên, như một nụ bách hợp, thanh thoát xinh đẹp, làm cho Vương Thanh ngây ngẩn, quên cả hô hấp.
Hai má ửng hồng, ẩn chút e lệ mà nam nhân khó có thể hợp đếp tuyệt mỹ. Phùng Kiến Vũ đang kích động, nhiều hơn nữa là vui sướng.
- Phùng Kiến Vũ, chúng ta làm đi.
Vương lưu manh tà ác khẽ hỏi.
-Làm gì?
Phùng ngây ngốc vừa từ trong vui sướng bị Vương lưu manh kéo ra
-Làm tình a...
- C...Cái..Cái kia...Nè...Nè... Không được kéo áo người ta... Nè! Có nghe thấy không? A, đừng kéo mà....