Phùng Kiến Vũ vừa gửi đi tin nhắn kia liền bắt đầu thấy hối hận, mặc dù ngoài miệng nói không có nhưng trong lòng cậu vẫn không tự chủ được còn nhiều xoắn xuýt. Nói ra mấy câu này liệu có đem lại ích lợi gì không, cái nấc thang này cho dù khó khăn đến mức phải bò, thì cũng là tự dự vào khả năng của chính bản thân cậu để tìm đường bò xuống.
Cố Ninh miệng ngậm điếu thuốc, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời.
<Cậu xác định đó là người yêu của anh ta?. Cậu có phải bị ngốc hay không!. Nếu anh ta có thể cùng nam nhân khác hẹn hò, thì năm đó tại sao lại buông tha cho cậu?>
Phùng Kiến Vũ trong chớp mắt đột nhiên sáng tỏ.
<Đúng nha~~!>
Cố Ninh uất ức đến máu cũng muốn đông lại. Cái tên Phùng Kiến Vũ đó, bình thường nhìn thông minh sáng sủa lại đĩnh đạc. Đến khi gặp phải chuyện này, thế nào lại... ngu ngốc như vậy chứ?.
Từ Khoát hiện tại chính là sợ đến độ cái túi sưởi cũng không dám đi cắm, rất sợ lại làm hành động nào đó khiến cho nhị ca không vui, đang vắt óc nghĩ biện pháp thì nhị ca của hắn đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, đặc biệt vui vẻ mà gọi hắn: "Tam mập, đi ra ngoài ăn thịt xiên nướng a!".
Nhị ca của hắn tâm trạng thay đổi thất thường quá nha. Y như là thời tiết tháng sáu, sớm nắng chiều mưa.
Bạch Nham từ bên ngoài trờ về, không biết từ đâu lại thấy trong phòng kí túc xá xuất hiện một bàn đầy bia cùng hai hộp đồ nhắm. Không phải là Vương Thanh lại muốn uống nữa chứ?!?!.
Lúc Bạch Nham uống bia, Vương Thanh thuận tay lấy điện thoại ra lướt xem wechat, vừa vặn thấy Phùng Kiến Vũ gửi lên một bức ảnh mới. Trong hình là một loạt thịt xiên, bên cạnh còn có nửa bát súp cay... tiểu tử này nhất định lại đi ăn lẩu cay cùng thịt xiên nướng rồi.
Vương Thanh liền ấn vào nút thích.
Bạch Nham giải quyết xong lon bia, quay sang đã thấy mặt mũi Vương Thanh có sự chuyển biến, hai mắt nhìn vào di động cười đến mặt mày hạnh phúc rạng rỡ cả lên.
Trong con phố nhỏ, Phùng Kiến Vũ cùng bạn bè ăn thịt xiên nướng đến vui vẻ, còn cố ý chụp một tấm ảnh rồi đăng lên wechat, trong chốc lát đã thấy Vương Thanh ấn thích.
Từ khoát đi vệ sinh xong trở ra nhìn thấy nhị ca của hắn tay cầm cả bát canh vừa nóng vừa cay một hơi uống cạn: “Không phải chứ. Nhị ca khát như vậy sao?!?!”.
Phùng Kiến Vũ không để ý đến hắn, lướt xem wechat một lần nữa, Tả Thanh Long vừa đăng lên một trạng thái mới. Trên hình là bốn, năm lon bia, cùng hai ba đầu lọc thuốc lá vương vãi bên cạnh, còn có mấy hộp thức ăn thừa lại đôi chút.
Vương Thanh gõ gõ tàn thuốc mắt nhìn về phía điện thoại, vừa đăng ảnh lên đã có người vào ấn thích, nhìn ảnh đại diện là cậu bé bút chì liền không giấu được ý cười. Cậu ấy không phải cũng giống hắn là đang chờ đợi đối phương phát trạng thái chứ?.
Bạch Nham đang trong trạng thái mờ mịt bị người ta đem ra chụp hình. Sau một phút... Hữu Bạch Hổ liền xuất hiện trên trang của Tả Thanh Long.
Phùng Kiến Vũ vừa ăn vừa nhìn trang cá nhân của Vương Thanh có một chấm đỏ nhắc nhở, một bêm cười trộm một bên mở ra xem... đến khi mở ra rồi thì thật sự không thể nào vui nổi.
Vương Thanh uống thêm một lon bia cũng không thấy Phùng Kiến Vũ ấn thích bức ảnh, muốn nhắn tin hỏi cậu làm sao nhưng lại không thể đi hỏi trực tiếp, quanh quanh co co cuối cùng đành đi hỏi Từ khoát đã ăn chưa.
Từ Khoát trả lời rất nhanh.
<Vừa cùng nhị ca ăn xong, giờ đang chơi game>
Hóa ra là chơi game.
Vương Thanh tính toán lúc này chắc Phùng Kiến Vũ sẽ không đăng tin nữa mới quyết định đứng lên đi thu thập bàn canh thừa thịt nguội, đến lúc bỏ điện thoại di động xuống hắn mới phát hiện Bạch Nham đang ngồi nhìn hắn giống như tên bệnh nhân tâm thần.
“Cậu nhìn cái gì?".
Bạch Nham vừa rồi bị Vương Thanh bỏ rơi, cũng đã đi lướt một vòng wechat xem tin tức. Tâm trạng của hắn lúc này là đang ghét Vương Thanh đến độ không thể ghét thêm hơn.
“Ôi chao. Ôi, tôi ở đại học có một người bạn, da trắng tướng mạo đẹp trai lại thêm có khí chất. Thật muốn giới thiệu cho Đại Vũ a~”.
Vương Thanh mặt liền biến sắc: “Cậu cũng tên là Đại Vũ à?. Đừng nói linh tinh nữa, đi lau bàn ăn đi!”.
Vương Thanh cáu giận làm Bạch Nham có chút bất ngờ. Hắn còn tưởng Vương Thanh chí ít cũng sẽ tiếp tục giả bộ, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp mắng người. Được lắm, để xem ngươi còn già mồm được bao lâu nữa.
Phùng Kiến Vũ ăn thịt xiên chơi game xong mới bay hết cơn giận, đem thành quả mới nhất đăng lên wechat, lập tức thấy bạn học Tả Thanh Long bay vào ấn yêu thích. Không đến mấy phút sau, Tả Thanh Long cũng đăng lên một bức ảnh bàn học ngổn ngang giấy vẽ kèm mấy chữ.
[Học đêm]
Uchiha đệ nhị sau khi ấn thích mới hài lòng mà lên giường đắp chăn đi ngủ.
Bạch Nham lướt lướt wechat liền thấy có người nói học đêm vậy mà hiện tại đang vừa hát vừa đi rửa mặt chuẩn bị ngủ, đảo qua đảo lại trang cá nhân của Uchiha đệ nhị và tả Thanh Long, trong lòng đầy đủ tạp vị. Chẳng lẽ vì hắn biết hai người có gian tình nên mới thấy mọi chuyện đầy mờ ám?.
Tháng ba phía Bắc đón một trận bão tuyết lớn, mở cửa buổi sáng có thể nhìn thấy một mảng tuyết trắng xóa, đến cả tòa nhà ở ngay trước mặt cũng nhìn không rõ hình dạng. Tiết học buổi chiều được thông báo nghỉ, Phùng Kiến Vũ sáng sớm nhìn thoáng qua bên ngoài đưa điện lên chụp một bức ảnh rồi đăng lên wechat.
[Ngủ đến tận trưa mới dậy]
Vừa mở mắt ra đã nheo nheo mắt mở wechat, sáng sớm phát lên bức ảnh có tuyết, ở phía dưới liền có một loạt sư muội vào ấn thích, nhưng lật qua lật lại cũng không thấy người nào đó thích.
“Làm sao gọi đồ ăn về phòng được?. Hôm nay làm sao ra ngoài ăn a~” Phùng Kiến Vũ từ trên giường leo xuống: “Cmn, đói đến tỉnh cả ngủ”.
“Nhị ca sao lại gắt gỏng như vậy?” Cốc Nam ở trên giường lật lật sách: “Buổi trưa gọi đồ ăn mang đến đều không có người nhận. Tôi có mì gói đó, ăn không?”.