Hai ngày nghỉ đều ở lại nhà Vương Thanh, ban ngày chơi trò chơi cùng dắt chó đi dạo, buổi tối thì hôn nhau sờ sờ rồi lại nháo đến trên giường. Rốt cuộc những cảm giác xấu hổ cũng biến mất, cảm giác hai người lúc ở bên nhau là thoải mái nhất. Ngồi suy nghĩ hết nửa ngày mới nhận ra đây chẳng phải là hẹn hò của tình nhân hay sao.
"Nếu như đây là hẹn hò, vậy hành động của hai chúng ta từ hồi cấp ba cũng gọi là hẹn hò yêu đương sao?".
Nhân lúc trở về kí túc xá, hai người tìm một hàng bán canh súp cay mà ăn, nhắc đến chuyện gần gũi này Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên trong lòng có chút cảm giác.
Vương Thanh cũng phiền muộn không ít. Trước giờ luôn nghĩ mối quan hệ của hai người không còn như trước, cũng không biết làm thế nào để gần gũi với nhau, lại nghĩ đến chuyện trước đây làm như vậy là trái với tự nhiên, nhưng... suy nghĩ kĩ những lời Phùng Kiến Vũ vừa nói cũng không phải là không có đạo lý. Hai người bọn họ lúc đó quả thực cái gì nên làm, cái gì không nên làm đều đã làm qua, chỉ là lúc đó vẫn đặt cho đối phương một cái danh hảo bằng hữu.
"Khi đó quả thực rất ngốc" Vương Thanh nghĩ lại chuyện ngày ấy liền quay sang nói với Phùng Kiến Vũ: "Em nói tại sao em bây giờ lại không đáng yêu như ngày trước chứ?".
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn, hừ một tiếng: "Đúng vậy. Em không giống trước đây, thì sao nào?. Anh đi tìm người nào đáng yêu đi".
"Em xem, em xem. Có vậy thôi đã tức giận, anh chỉ tùy tiện nói thôi mà. Không được giận!".
Mãi cho đến khi trở về kí túc xá, Phùng Kiến Vũ vẫn không thèm để ý đến hắn, Vương Thanh một mực lẽo đẽo theo phía sau.
Trong phòng ngủ chỉ có Từ Khoát trở về sớm, thấy Vương Thanh liền thập phần nhiệt tình chào đón: "Tới tìm tôi sao Thanh ca?".
"A, đúng vậy..." Vương Thanh đáp lại Từ Khoát, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ.
"Anh đợi một chút, ở đây bừa quá. Tôi dọn qua một chút".
Vương Thanh cầm phích nước nóng của Phùng Kiến Vũ và Từ Khoát lặng lẽ xuống lầu lấy nước nóng mang về: "Tam ca, tôi lấy nước nóng cho cậu rồi".
"A?. Thật ngại quá" Từ Khoát nhìn chằm chằm vào máy vi tính, yên lặng một lúc, sau đó mới xoay người nói chuyện với Vương Thanh. Từ Khoát bức xúc mà kể rằng mấy hôm trước Phùng Kiến Vũ kiên quyết không để ý đến anh em giữa chừng mà bỏ đội.
"Nói với bọn tôi cái gì mà người yêu cởi hết đang nằm trên giường đợi. Ai tin a~, mặc dù nữ sinh theo đuổi cậu ấy có thể xếp hàng dài từ trường của anh sang trường của tôi, dù vậy cũng chưa từng thấy anh ấy thân thiết với bất cứ ai mà?".
Vương Thanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật không, nhiều vậy sao?".
"Không những nữ sinh, mà hai năm trước còn có một nam sinh. Ai ui, rùng hết cả mình, nghĩ đến thật đáng sợ".
Phùng Kiến Vũ cảm thấy da đầu tê rần: "Tam ca, cậu xem một chút có phải nhớ nhầm rồi không?".
Từ Khoát nhìn cũng không nhìn: "Làm sao có chuyện đó được?. Khẳng định không nhầm, tiểu tử đó lanh lợi hoạt bát, còn mua đồ ăn sáng cho nhị ca".
"Thật không, nhị ca của mấy cậu thật lợi hại a?".
Vương Thanh nói xong câu này liền nghiến răng nghiến lợi. Từ Khoát hoàn toàn không nghe thấy vẫn tiếp tục khoe khoang: "Đó là do nhị ca của chúng tôi có nhân duyên tốt, ai có việc anh ấy đều nhiệt tình giúp đỡ. Nhị ca của chúng tôi a....".
Từ Khoát bắt đầu tâng bốc Phùng Kiến Vũ lên cao, nào là có bao nhiêu ưu điểm, có nhiều người theo đuổi ra sao. Vương Thanh nghe mà hận đến da đầu ngứa ngáy, điện thoại lúc này bỗng vang lên một tiếng, Uchiha đệ nhị nhắn tin sang.
Uchiha đệ nhị: [Đừng nghe cậu ấy nói nhảm!]
Tiểu Thanh: [Anh nghe xong rồi]
Uchiha đệ nhị: [...]
"Tôi về trước đây, hôm nào cũng nhau ăn cơm a, tam ca!".
Vương Thanh đứng dậy muốn đi, Từ Khoát liền đứng lên tiễn hắn, còn Phùng Kiến Vũ không có động đậy cái nào. Vương Thanh đành nén giận vào trong, liếc mắt nhìn cậu một cái cũng không nói câu tạm biệt.
Bạch Nham cho là bạn cùng phòng của hắn sau kì nghỉ trở về kiểu gì mặt mũi cũng sẽ nở hoa, xuân ý tràn đầy, trăm triệu lần không nghĩ tới, gặp lại Vương Thanh mặt mũi đen sì, nhăn mày, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
"Thanh ca, sao giống như như người khác vậy?. Cãi nhau với Đại Vũ sao?".
Vương Thanh im lặng không nói năng gì, tay hắn châm một điếu thuốc, nghĩ tới chuyện Đại Vũ kém chút nữa là bị người khác bắt đi mất, hắn trong lòng vừa thấy lo vừa thêm sợ hãi. Năm đó ngáo ngáo lại đào được một báu vật, suýt nữa thì đem tiện nghi cho người khác rồi.
Bạch Nham thấy Vương Thanh nửa ngày cũng không đáp, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn: "Lại đây lại đây. Nói cho tôi nghe một chút, uống bia không?".
Vừa nói đến bia, Vương Thanh lại nhớ đến Phùng Kiến Vũ đêm hôm đó, hắng giọng một cái đẩy Bạch Nham sang một bên: "Hai chúng tôi vẫn tốt đẹp, muốn xem náo nhiệt cái gì?".
"Làm bộ..." Bạch Nham trừng mắt nhìn Vương Thanh, trong chốc lát lại hề hề bát quái tiến đến gần: "Hai ngày ở cùng một chỗ, chuyện kia sao?".
Vương Thanh biết rõ còn hỏi: "Chuyện gì a...?".
"Còn phải giả vờ với tôi sao?" Bạch Nham thò tay vào bao thuốc lấy một điếu: "Thế nào?".
"Khụ khụ..." Vương Thanh hít nhầm một hơi khói thuốc bay cả vào phổi. Hắn ho khan nửa ngày, khuôn mặt cũng đỏ bừng cả lên.
Bạch Nham ngậm điếu thuốc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: "Nhìn cái bộ dạng này, chắc chắn là không có làm gì".
"Cậu đầu óc mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy?" Vương Thanh cầm điếu thuốc chỉ chỉ vào Bạch Nham, vạn phần ghét bỏ: "Đồ lưu manh".
Bạch Nham hút thuốc cười khẩy: "Nam nữ gần gũi vui vẻ. Không phải là... ừm... chuyện thể xác và tâm hồn hòa hợp sao có thể gọi là lưu manh?. Trước đây lúc uống rượu say, cậu cũng không ít lần nói ai đó như nào như nào?. Bây giờ lại nói là tôi lưu manh?".
"Cậu cút đi!".
Mãi cho đến khi tắt đèn, Vương Thanh cũng không thấy tin nhắn của Phùng Kiến Vũ, hắn cũng không thèm nhắn tin qua, hắn là muốn xem thử ai cứng rắn hơn ai. Mấy ngày nay đều ngủ chung giường, đột nhiên hôm nay lại ngủ một mình, thế nào xoay người một cái lại thấy giường ngủ thật trống trải.
Bạch Nham ở giường trên thở một cái rõ sâu: "Cậu nói, đối với một người, tình cảm đến trước dục vọng, hay là dục vọng đến trước tình cảm?".
Vương Thanh đang lướt lướt wechat, nghe được câu này liền sửng sốt: "Sao tự dưng làm bộ sâu sắc vậy?".
Vương Thanh ném điện thoại sang một bên, hai tay đệm xuống dưới đầu, nhìn chằm chằm ván giường phía trên chăm chú suy nghĩ. Nhịn không được liền đem ra so sánh với tình cảm của hắn dành cho Phùng Kiến Vũ, cuối cùng thốt ra hai chữ: "Tùy người".
Bạch Nham còn tưởng Vương Thanh có thể nói ra mấy câu khí phách, cuối cùng lại nghe được hai chữ này liền mắng hắn một câu kháo: "Vậy cậu nói một chút tại sao lại tùy người?".
"Thì ví dụ là cậu đi, trên giường gặp một mĩ nhân chân dài da trắng tướng mạo yêu kiều, lập tức tưởng tượng người ta ở trên giường sẽ như thế nào, lúc đó ra sao, sau đó liền muốn hẹn hò, rồi cùng nhau trải qua một đêm thân mật. Rồi sau nữa sẽ nhớ nhung cảm giác thân thể của người ta, trong đêm khuya vừa nhớ lại vừa đánh máy bay, thế nhưng người đó sẽ không chiếm dụng được bất cứ phần tình cảm nào của cậu, đây là dục vọng đến trước tình cảm".
"Ví dụ của cậu rất cụ thể. Nhưng đừng đem tôi nói giống như đồ lưu manh vậy chứ!!!!!".
Vương Thanh không để ý tới Bạch Nham, mà nói tiếp: "Có người, cậu đối với người ta có dục vọng rất rõ ràng, đến gần rồi còn muốn được gần hơn, dù là chân chính nắm trong tay rồi vẫn không có cách nào thỏa mãn những vọng tưởng đối với người ấy. Người ấy từng giờ từng phút đều nằm trong tư tưởng, trong sinh hoạt của cậu, không chỉ chuyện thân mật gần gũi, cậu còn muốn đem người ấy trở thành một phần cuộc sống của mình. Cậu cho rằng đây là dục vọng đến trước tình cảm, kỳ thực từ lúc dục vọng bắt đầu, người ấy đã trở thành một cái gì đó rất quan trọng trong cuộc sống của cậu, đặc biệt mê hoặc cùng dụ dỗ...".
Vương Thanh nói được một nửa lại rơi vào một cái vòng luẩn quẩn. Hắn đối với Phùng Kiến Vũ, rốt cuộc là dục vọng đến trước hay tình cảm đến trước?. Hắn rất rõ ràng là dục vọng chiếm đa số, thế nhưng tình cảm của hắn từ lúc nào thì bắt đầu?. Hắn trong lòng chắc chắn rằng tình cảm đã đến từ rất lâu về trước, thế nhưng thời gian chính xác thì lại rất mơ hồ. Thời niên thiếu đối với việc nảy sinh dục vọng đã có nhiều cái cảm giác mập mờ, thế nhưng lại không thể sớm nhận ra được từ sâu trong đáy lòng chính là cảm giác yêu thích. Nếu không như vậy thì hắn đã không thể ở trong căn phòng tối đen như mực mà làm chuyện đó với Phùng Kiến Vũ.
"Tại sao không nói nữa?" Bạch Nham suy nghĩ những lời Vương Thanh nói: "Đem trường hợp của mình ra mà nói sao?. Cậu nói nhiều như vậy, làm kỳ thực tôi rất tò mò. Đại Vũ chỉ là một nam sinh bình thường, nếu không phải cậu ấy thì không hôn được a?".
Cái gì mà nam sinh bình thường?!?!.
Vương Thanh thật muốn leo lên giường trên để cho tên kia nhìn thấy hai mắt của hắn đang trừng to như thế nào: "Quản nhiều như vậy làm gì?".
Bạch Nham hắc hắc hai cái cười rộ lên: "Ai, nói một chút. Hai người gần đây ngủ cùng nhau, nhưng không làm cái kia, vậy... hai người là làm cái gì?. Chỉ đơn giản là đánh máy bay thôi sao?".
Vương Thanh suy nghĩ nửa ngày, trong đầu đều là hình ảnh Phùng Kiến Vũ đang không mặc quần áo, trong đêm tối lại càng kích thích dục vọng nhiều hơn, nhưng cũng thêm một phần cảm thấy xấu hổ vì định lực của bản thân. Hắn nhìn chằm chằm vào ván giường phía trên, chậm rãi đáp: "Thật...".
Phùng Kiến Vũ hai chân vừa dài vừa thẳng, cơ thể lại cân đối rắn chắc, lúc gần gũi Vương Thanh rất thích cùng cậu hôn môi thật lâu, ôm lấy cậu mà cọ sát từng chút, hắn thích vuốt ve hông Phùng Kiến Vũ... thời điểm hắn áp sát từ phía đằng sau kẹp rất lấy thật chặt, dịch thể trắng mịn...
Bạch Nham nghe được một chữ kia, suy hồi lâu mới lấy lại phản ứng: "Thao!!!. Tại sao tôi lại có cảm giác nghe chuyện hai người đánh máy bay lại kích thích như vậy chứ?. Thật cmn điên rồi!".
Vương Thanh bên dưới còn kích động hơn cả Bạch Nham, lúc nhớ tới thời điểm hai người thân thiết, thân thể hắn không thể khống chế được, hạ thân trực tiếp phản ứng mãnh liệt chào cờ.
Điện thoại di động lúc bấy giờ rung lên hai cái, Vương Thanh còn chưa đi giải quyết đã thấy tin nhắn của Uchiha đệ nhị hiện lên.
[Em muốn ngủ cùng anh]
Phùng Kiến Vũ không có người để đàm đạo vấn đề dục vọng đến trước hay tình cảm đến trước, chỉ có tiếng ngáy của Từ Khoát đã vang lên suốt một tiếng đồng hồ rồi. Còn cậu một chút buồn ngủ cũng không có, xoay qua xoay lại cũng chỉ nghĩ đến nếu giờ có Vương Thanh bên cạnh thì thật tốt.
Đối với việc mất ngủ này Phùng Kiến Vũ có một nỗi sợ sâu kín. Năm đó khi chuyển trường, mãi đến trước khi vào đại học, cậu vẫn rất khó có thể đi vào giấc ngủ mỗi đêm, sau này vào đại học rồi mới dần có chuyển biến tốt.
Ai mà biết vừa cùng Vương Thanh ngủ chung mấy ngày, xa nhau một cái thì bệnh lại tái phát.
Vương Thanh nghiêng người, một bên xoa dịu hạ thân một bên nhắn tin trả lời.
[Còn chưa ngủ a?]
Phùng Kiến Vũ không nghĩ tới hắn trễ vậy còn chưa ngủ, giống như mèo con chui trong chăn nhắn tin lại: [Anh không phải cũng chưa ngủ sao?]
Bạch Nham chính là muốn tìm hiểu sâu hơn chút nữa, ai ngờ bạn cùng phòng của hắn một câu cũng không nói, lúc hắn ghé vào mép giường nhìn xuống phía dưới, không cẩn thận thấy ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt cười đến vạn phần ghét bỏ của bạn cùng phòng.
Thôi, đề tài đêm nay phỏng chừng đến đây là kết thúc rồi.
Vương Thanh ngủ không được liền cùng Phùng Kiến Vũ nói chuyện phiếm, muốn thẳng thắn hỏi chuyện nam sinh ngày trước theo đuổi Phùng Kiến Vũ để còn phòng hậu họa về sau.
Tiểu Thanh: [Chuyện kia, thật là có người theo đuổi em à]
Uchiha đệ nhị: [Không ai theo đuổi anh?]
Tiểu Thanh: [...đừng đánh trống lảng]
Uchiha đệ nhị: [Sát, thật sự có!]
Tiểu Thanh: [Thôi đừng nhắc đến nữa có được không?. Dù gì anh cũng không đáp lại!]
Uchiha đệ nhị: [Hừ hừ]
Tiểu Thanh: [Đừng có để ý a!]
Uchiha đệ nhị: [Cũng chẳng biết là ai, tự dưng lại giận dỗi]
Tiểu Thanh: [Anh sai rồi được chưa?. Em sao lại khó dỗ như vậy?]
Uchiha đệ nhị: [Ca còn cần anh dỗ sao, đừng có làm rộn]
Tiểu Thanh: [Nhớ em muốn cứng luôn, ngủ không được]
Uchiha đệ nhị: [...Anh còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không!!!!]
Tiểu Thanh: [Được chứ. Yêu cầu của em anh nhất định làm được!]
Uchiha đệ nhị: [Cút đi!]
Vương Thanh nhìn chằm chằm điện thoại di động cười hắc hắc, cuối cùng hạ giọng gửi một đoạn ghi âm sang.
Phùng Kiến Vũ ở trong chăn thấy Vương Thanh gửi sang một đoạn ghi âm, trong lòng thầm mắng ai kia thật ngốc nghếch. Cười cười một cái rồi trùm kín chăn, ở trong chăn mở ra đoạn ghi âm mới nhận, nghe được thanh âm trầm thấp khàn khàn của Vương Thanh mang theo một chút khiêu gợi vô hình.
"Bảo bối, ngủ sớm một chút"
Chỉ một câu nói thôi cũng đủ làm cho Phùng Kiến Vũ từ lỗ tai đến hai mắt cá chân đều đỏ như tôm luộc. Phùng Kiến Vũ nằm phịch ra giường, nhịn không được mà đấm xuống giường một cái, thở ra một hơi dài thật dài.