Vương Thanh nhíu mày suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện, lay lay đầu cậu: "Ai nói với em cậu ta đã chết?. Em có thể nghĩ mọi chuyện tích cực hơn được không?".
"A?".
"A cái gì" Vương Thanh nhéo nhéo mặt cậu: "Lúc ấy không phải đã kêu xe cấp cứu đến ngay sao, tuy tình hình đúng là có phần nghiêm trọng nhưng sau đó đều giải quyết tốt rồi".
Phùng Kiến Vũ còn có chút không tin tưởng: "Thật vậy sao?. Vậy thì tốt quá rồi!".
Khi đó chính cậu cũng sợ muốn chết, ngay cả đi hỏi thăm một tiếng cũng không dám đi, sau đấy liền chuyển trường nên sự việc tiếp theo thế nào đúng là không biết chút gì hết. Vương Thanh thì lại biết rất rõ, hắn cũng đã đến bệnh viện thăm hai lần.
Xác định bản thân không phải gặp ma, Phùng Kiến Vũ mới thở phào nhẹ nhõm: "Đi mau đi mau, đứng ở cửa nhà vệ sinh làm gì..".
"Em nói ai, tự mình chạy đến..." Vương Thanh bất đắc dĩ đi sau lưng cậu, không cam lòng đá cậu một cái.
Phim điện ảnh kết thúc, Phùng Kiến Vũ liền gào thét kêu đói bụng, Vương Thanh nhìn đồng hồ một chút. Lúc này về nhà ăn cơm chiều thì còn sớm quá, mà nếu ăn bây giờ thì lát nữa không nuốt nổi cơm tối.
"Hình như vẫn còn một cái bánh mì kẹp thịt".
"Không phải, đã sớm ăn hết rồi!".
Vương Thanh nhìn xung quanh một lượt: "Vậy đi ăn pizza nhé. Đừng ăn nhiều, tối về không ăn được, nửa đêm lại đói".
"Anh cằn nhằn y như mẹ em...".
"Rồi sao?. Không cho em ăn nữa!".
Cuối cùng Vương Thanh vẫn là mua một cái lớn, để cậu ăn một nửa, một nửa giữ lại về nhà ăn đêm.
"Vương Thanh?. Thật đúng là cậu a?".
Đột nhiên bị gọi tên, Vương Thanh có chút kinh ngạc quay đầu lại. Đây không phải người vừa làm Phùng Kiến Vũ sợ đến mặt mũi trắng bệch, cái tên Ngô Hiểu Húc đây sao???.
Phùng Kiến Vũ biết hắn năm đó không sao, cũng không sợ nữa, khách khí chào hỏi mấy câu. Ngô Hiểu Húc nhìn tới nhìn lui hai người một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đã lâu không gặp a!".
Vương Thanh dịch người vào trong chừa chỗ cho tên kia ngồi xuống: "Cậu dạo này thế nào?".
"Khỏe hẳn rồi, khôi phục cũng tốt, chỉ là không thể chơi bóng rổ nữa. Năm đó không đánh thắng hai người quả thực tiếc nuối".
Miệng thì nói tiếc, thế nhưng giọng nói lại vô cùng thoải mái, không biết vì sao Phùng Kiến Vũ cảm thấy trong lòng cũng nhẹ đi rất nhiều.
Ngô Hiểu Húc nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Rất nhiều năm rồi không gặp lại hai người, tôi trước cũng nghe ngóng được mấy chuyện về mọi người, Vương Thanh thì biết một chút, còn Đại vũ thì một tin cũng không hỏi ra".
"Em ấy tương đối thần bí" Vương Thanh cười cười giải thích: "Cậu đang làm gì?".
"Đến trường chứ đâu!. Vốn là lưu ban, lại nghỉ thời gian dài như vậy, cũng vẫn phải tiếp tục hoàn thành việc học, rồi giấy tờ thủ tục" Hắn thản nhiên nói, giống như ngày xưa chưa từng xảy ra chuyện gì: "Sau hai năm là có thể tốt nghiệp, chỉ là so với mọi người thì có hơi nhiều tuổi hơn. Mà hai người sang năm tốt nghiệp rồi phải không?".
Phùng Kiến Vũ cười rộ lên: "Tôi có thể tốt nghiệp, Thanh ca phải một năm nữa".
"Cậu lưu ban à?".
"Cái gì thế?" Vương Thanh thở dài: "Trường kiến trúc học năm năm, tốt nghiệp muộn hơn em ấy một năm. Ngày nào cũng đem chuyện này ra chê cười tôi, cậu thấy em ấy có gì hay?".
"Em chỉ nói chuyện anh học năm năm đại học thôi mà, câu nào là chê cười anh?".
Ngô Hiểu Húc nhìn một chút hai người, trêu chọc Vương Thanh: "Cậu còn nói hai người không có quan hệ?".
Vương Thanh sờ sờ mũi một cái: "A!. Cái này..".
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: "Trước kia không có...".
Ngô Hiểu Húc lắc lắc đầu nở nụ cười: "Tôi phục hai người, xem bây giờ có vẻ tốt hơn rồi. Thế nhưng tôi có chuyện vẫn muốn giải thích một chút".
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn, không biết thế nào tự nhiên lại đòi giải thích.
"Năm ấy, không phải tôi muốn nhảy lầu. Lúc đó, bầu không khí quả thực rất ngột ngạt, thực ra tôi chỉ muốn hít thở không khí một chút, nhân lúc không có ai mới trèo lên bệ cửa sổ ngồi. Lúc đầu chỉ đơn giản nghỉ vậy thôi, nhưng trong nháy mắt lúc trèo lên lại nảy ra ý muốn nhảy xuống, sau đó nghĩ thông suốt, con người sống là vì bản thân.... thế mà ngay lúc quay trở vào trong lại trượt chân ngã xuống!. Cậu nói xem, tôi có vô dụng không?".
Ngô Hiểu Húc vừa nói vừa ảo não vỗ bàn. Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, đây tột cùng là sự thật hay chỉ là nói đùa không một ai có thể xác định, thế nhưng nghe giọng điệu khôi hài kể lại cảnh ngộ năm đó của hắn. Chính là trong nháy mắt, trong lòng cũng triệt để buông xuống gánh nặng của mấy năm qua.
"Được rồi, không quấy rầy hai người nữa, bằng hữu tới đón tồi rồi".
Hàn huyên một hồi, pizza của Phùng Kiến Vũ cũng lên đến nơi, Ngô Hiểu Húc đơn giản nói câu tạm biệt, mặc dù có chút do dự muốn nói gì đó, nhưng đến cuối vẫn im lặng rời đi.
Trên đường về nhà, từ phương tiện giao thông công cộng hay đến đường đi đều rất vắng vẻ, trên tuyến xe từ chỗ tập nhảy về đến nhà, vẫn là chọn hàng ghế cuối cùng. Vương Thanh lấy điện thoại ra rồi đưa cho cậu một bên tai nghe, bên trong vang lên một bài hát quen thuộc.
Đã bao lâu rồi không gặp anh, cứ tưởng anh ở nơi nào
Nào ngờ anh ở ngay trong đáy tim, hòa cùng với hơi thở em
Khoảng cách là bao xa? Cứ nghĩ không nghe thấy hơi thở của anh
Nào ngờ hình bóng anh dài đến thế, chỉ cần quay đầu là nhìn thấy anh
Đã qua đi thì để cho qua, không còn kịp để yêu anh lại từ đầu
Mây trắng vây quanh trời xanh
Nếu như không thể mãi mãi bên nhau, ít nhất cũng cho nhau dũng khí để hoài niệm
Và được quyền ôm lấy nhau, để anh có thể thấu hiểu dấu vết rung động nơi tim em
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu nhìn Vương Thanh, cậu đại khái đoán được Ngô Hiểu Húc sau cuối muốn nói với mình cái gì. Kỳ thực lúc chuyển trường, cậu đã dần hiểu được năm đó sợ hãi là vì những ngôn từ ác ý của người ngoài và sự hiếu kì của bọn họ. Mà hết lần này đến lần khác, những ngôn từ ác ý của bọn họ lại che lấp mất ánh sáng của mặt trời.
Khi đó thiếu tự tin không đủ để đối mặt, mà bởi vì không dám đối mặt mà không ngừng thu mình lại một góc riêng, đem ánh nhìn của thiên hạ mà tự làm thương tổn bản thân, nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là thời điểm đó yếu mền quá mức.
Ngô Hiểu Húc nói đúng, con người vì bản thân mà sống.
Vì muốn tiếp tục mà tồn tại đến bây giờ.
"Làm sao vậy?. Nhìn anh làm gì?" Vương Thanh xoa xoa gáy cậu: "Có phải buồn ngủ không?. Về nhà rồi ngủ tiếp".
Phùng Kiến Vũ hiếu kì, Vương Thanh làm sao lại có thể nghĩ thông suốt, gia đình nhà họ cũng không muốn, vậy làm sao mà chấp nhận chuyện này?. Cậu đã có hỏi qua mấy lần, thế nhưng Vương Thanh đều đánh trống lảng rồi kết thúc câu chuyện.
Lặng lẽ cất nửa cái pizza mang về vào tủ lạnh vẫn bị mẹ Phùng phát hiện, sau đó liền bị tặng cho một bài giảng giải phê bình. Nói gì mà đối với hai đứa con trai, ăn mấy cái này đâu có bổ béo gì.
Buổi tối đi ngủ, Phùng Kiến Vũ làm bộ ngủ sofa, bị mẹ Phùng một cước đạp xuống: "Đừng làm trò nữa, cút vào phòng ngủ đi!".
Phùng Kiến Vũ ôm mẹ hôn một cái lại bị ăn đá, một bên xoa mông một bên chạy vào phòng ngủ.
Vương Thanh thấy cậu vào phòng vẫn còn làm bộ nghiêm túc: "Em vào đây làm gì?".
Phùng Kiến Vũ khóa cửa phòng, hướng người trên giường mà lao tới: "Lâm hạnh anh".
Vương Thanh cười cười đỡ lấy cậu, xoay người áp lên trên cậu: "Đừng rộn nữa, dì ở bên ngoài nghe được thì sao?".
Phùng Kiến Vũ bóp ngực hắn: "Lại đây lại đây, làm ít chuyện tình cảm nào".
"Em đừng nháo!" Vương Thanh vỗ vỗ tay cậu, nằm dài ra bên cạnh: "Anh ngày mai về nhà".
Phùng Kiến Vũ gối lên vai hắn, gãi gãi ngực hắn: "Anh cũng nên về đi, em nhìn anh đến chán rồi".
"Cũng là cho em chút cảm giác mới mẻ thôi, khai giảng gặp lại nhé!".
"Em thèm vào".
Ngoài miệng nói gặp chán rồi, nhưng kỳ thực trong lòng cậu muốn hắn cứ như vậy mà ở trong nhà cậu, đến khi đi học thì cùng nhau về. Từ lúc gặp lại nhau, Phùng Kiến Vũ khó có hôm nào là ngủ không ngon, có điều lúc nào tỉnh dậy cũng tìm xem có phải hay không Vương Thanh vẫn còn ở bên cạnh cậu.
Vương Thanh đi được mấy ngày, vừa vào đến cửa liền thấy mẹ hắn nghiêm túc ngồi trên ghế salon.
"Đi đâu về?".
"Không phải nói với mẹ rồi sao, con đi họp lớp".
Mẹ Vương bế Tháp Tháp lên đi tới trước mặt hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Nói thật đi".
Vương Thanh thở dài, nhìn mẹ hắn một chút: "Con biết mẹ và dì có liên lạc với nhau, con đi tìm Đại Vũ, mẹ em ấy chẳng lẽ không nói cho mẹ biết".
"Vẫn còn ương bướng với mẹ sao?".
Vương Thanh làm bộ không nghe thấy, thay dép bước vào nhà, Tháp Tháp từ trong lòng mẹ Vương nhảy xuống chạy theo Vương Thanh.
"Cả hai đứa không có lương tâm".
Vương Thanh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phùng Kiến Vũ nói bản thân đã về đến nhà, còn gửi ảnh của tiểu công chúa Tháp Tháp sang.
Mẹ hắn ở phòng bếp gọi với ra: "Ăn cơm chưa, con ăn mì không mẹ nấu?".
Trong lòng Vương Thanh có chút chua xót, để điện thoại xuống đi vào phòng bếp. Mẹ Vương đang bật bếp đun nước để nấu mì, Vương Thanh từ phía sau ôm lấy bà: "Con còn muốn một quả trứng chần lòng đào~".
"Còn kén chọn, đều đã chuẩn bị rồi, thực sự là số cậu ấm..." Mẹ Vương vừa càu nhàu vừa đun sôi nước.
"Mẹ..." Vương Thanh nhìn chằm chằm vào làn hơi nước bốc lên, mở miệng nói: "Con đã gặp được cậu ấy, khả năng cả đời này chỉ có thể là cậu ấy. Nếu có một ngày nào đó con không thích cậu ấy nữa, thì ai cũng giống nhau, không có gì khác biệt".
Mẹ Vương thở dài: "Cùng không biết là giống ai, để tôi xem anh có thể kéo dài bao lâu, có thể thích được bao lâu".
Có thể thích bao lâu ư?.
Hắn cũng không biết, chỉ biết muốn trong khoảng thời gian vẫn còn thích cậu ấy có thể đem hết khả năng mà bảo vệ cậu ấy, cho cậu ấy cả thế giới.
Mấy ngày nghỉ cuối cùng, Vương Thanh giấu Phùng Kiến Vũ làm một chuyện lớn.
Chủ nhà chủ động liên lạc với hắn, du học sinh vừa trả phòng vừa vặn hỏi hắn có muốn qua xem phòng không, sau đó nhân lúc chưa khai giảng dọn dẹp rồi chuyển đồ đến.
Vương Thanh không nói nhiều liền đáp ứng ngay, nhanh chóng chạy đến xem phòng. Căn này nằm trong một khu nhà cũ, mặc dù không còn mới nhưng cũng may vẫn có hệ thống sưởi như ở trường đại học, mùa đông có thể coi là ấm áp, mặt trời cũng chiếu vào được.
Chủ nhà thực ra là vì cho hai nam sinh thuê nên có chút lưỡng lự, ít nhiều gì cũng phải thu thêm chút ít tiền thế chấp coi như rủi ro. Vương Thanh nở nụ cười nói bạn học kia của hắn chẳng khác gì nữ sinh, rất thích gọn gàng sạch sẽ, đảm bảo sau này lấy lại nhà vẫn còn nguyên dạng.
Ký hợp đồng xong, nộp nửa năm tiền thuê nhà, Vương Thanh giấu mọi người bắt đầu chuyển đồ qua "nhà" mới.
Phùng Kiến Vũ nói muốn giường lớn, Vương Thanh dùng phần lớn kinh phí tiêu vào việc mua giường...
Phùng Kiến Vũ nói phải thay đổi máy tính, Vương Thanh cũng không biết cậu muốn mua loại nào, trước đi mua một cái bàn để máy tính, lại muốn ngồi cạnh cậu cùng nhau chơi game, lúc mua một bàn máy vi tính còn hỏi ông chủ mua cái thứ hai có được giảm nửa giá không...
Phùng Kiến Vũ nói muốn nhận Tháp Tháp về nuôi, cái này thực sự không làm được. Bởi vì mẹ hắn sẽ là người đầu tiên không đồng ý...
Phòng nhỏ dọn dẹp đã tạm ổn, khoản tiết kiệm của Vương Thanh mấy năm nay từ tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi rồi học bổng, cả tiền thưởng của mấy cuộc thi, về cơ bản đều đã dùng hết, hắn khóc thút thít nhắn tin cho Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ không rõ chuyện gì vẫn nhắn tin lại cho hắn.
Trước khi kết thúc kì nghỉ vài ngày, Phùng Kiến Vũ không để ý đến ánh mắt uy hiếp của mẹ, vẫn xách balo trở lại trường học.