Phùng Kiến Vũ ở trên giường lăn một vòng, vươn tay sờ xung quanh vẫn không thấy Vương Thanh, cậu bò xuống cuối giường gọi hắn hai tiếng cũng không thấy ai đáp. Lúc này mới leo đến đầu giường nhìn qua thời khóa biểu...
Thứ sáu, có tiết học cả sáng và chiều.
Cậu ở trong chăn vươn vai, xong rời giường đánh răng rửa mặt, trong điện thoại còn có một tin nhắn của Vương Thanh, dặn cậu nhớ phải ăn cơm.
Uchiha đệ nhị: [Em hôm qua về nhà có nói gì không?]
Tiểu Thanh: [Có]
Uchiha đệ nhị: [Nói gì?]
Tiểu Thanh: [Nói em sau này sẽ cưng chiều anh]
Uchiha đệ nhị: [Vũ ca nói được làm được]
Tiểu Thanh: [Ngày hôm qua lau người cho em, quần đùi của anh còn chưa giặt, nhớ giặt sạch cho anh]
Uchiha đệ nhị: [Cút!]
Biết bản thân hôm qua không nói gì linh tinh, Phùng Kiến Vũ mới yên tâm thu dọn đồ đạc, dọn dẹp đồ của Vương Thanh xong rồi mới ra ngoài ăn cơm.
Từ khoát lúc nhìn thấy nhị ca của hắn, trong giây lát còn chưa nhận ra, đến khi Phùng Kiến Vũ ôm lấy vai hắn, hắn mới xác nhận là không lầm người.
"Mẹ ơi!!!. Nhị ca, anh có phải dạo này được tưới tắm đầy đủ không?".
Phùng Kiến Vũ sờ sờ mặt: "Tôi béo?".
"Béo gì!" Từ Khoát vỗ một cái vào lưng Phùng Kiến Vũ: "Cái tôi nói là khí sắc của anh đó. Cha mẹ ơi, da dẻ hồng hào, bóng loáng trơn nhẵn, có đúng hay không...".
Nhớ tới mấy câu cảnh cáo của lão đại, Từ Khoát liền thu lại nửa câu sau. Hắn thực muốn hỏi
----Có đúng hay không Thanh ca "tưới tắm" cho anh rất tốt?
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn nở nụ cười: "Có thể là do ngủ nghỉ đều đặn".
Từ Khoát nhìn Phùng Kiến Vũ cười cười, mặt liền đỏ lên, xoay mặt đi tránh ánh nhìn của cậu: "Nhị ca, anh ăn gì?".
"Một tô mì, ăn một mình sao?" Phùng Kiến Vũ nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng thấy Mã Dung và Cốc Nam.
Mã Dung bưng một chén canh nóng giật mình suýt nữa là hất đổ: "Lão đại, lão đại. Kia có phải là Đại Vũ không?. Mẹ nó mới mấy ngày không gặp, sao lại có cảm giác không giống?".
Trước kia ở cùng một phòng thật đúng là không có phát hiện gì khác lạ, dạo này mấy hôm không gặp nhau, mấy vị ca ca này mới phát hiện... Phùng Kiến Vũ gần đây đẹp trai có chút chói mắt rồi.
Từ trước vẫn biết lão nhị đẹp trai, cái đó cả trường đều công nhận. Nhưng lúc này nhìn như thế nào, cũng có chút cảm giác không giống á.
Cốc Nam vốn là người đã có bạn gái, hắn thở ra một cái thật sâu: "Vương Thanh làm sao có thể yên tâm để cậu ta ra ngoài một mình...".
Phùng Kiến Vũ ngoại trừ lên mạng chơi điện tử thì không có cơ hội gặp mặt mấy vị huynh đệ này: "Đại ca, tứ ca, ăn gì?".
Bốn người cùng nhau ngồi ăn trưa, Cốc nam hỏi: "Nhị ca Quốc Khánh về nhà không?".
"Chưa biết nữa...".
Chuyện này Phùng Kiến Vũ vẫn còn chưa quyết, cậu muốn hỏi ý Vương Thanh một chút, có điều cậu đoán trước Vương Thanh sẽ không để cho cậu về nhà. Tất nhiên, hắn cũng sẽ không về.
"Hai hôm trước bọn tôi có bàn nhau quốc khánh đi ra ngoài chơi, muốn đi cắm trại, cậu có muốn đi không?".
"Cũng được a, gần đây sao?. Đi như thế nào?".
"Lớp bên kia lúc trước từng đi rồi, tôi hỏi thêm thông tin, chúng ta cùng đi".
Phùng Kiến Vũ suy nghĩ kĩ càng. Cắm trại cũng chỉ đi một hai ngày, Quốc Khánh không về nhà cũng không sao, tuy rằng Vương Thanh sẽ lại ăn giấm nhưng chắc sẽ đồng ý.
"A phải rồi nhị ca," Cốc Nam bỗng nhiên nói: "Gọi Vương Thanh đi cùng đi".
Phùng Kiến Vũ sửng sốt, từ góc độ của cậu mà nghĩ thì phải là Từ Khoát kêu tên Vương Thanh mới là thích hợp.
"Hả, gọi anh ấy làm gì...".
"Cùng đi chơi a..." Cốc Nam nói tỉnh bơ: "Đều mang theo người nhà mà. Tứ ca, tam ca, tranh thủ đi, còn có nửa tháng nữa là đến rồi".
Phùng Kiến Vũ vẫn là chưa phản ứng kịp, không xác định được bọn họ đã biết hay chưa biết chuyện kia: "Chuyện này, Vương Thanh chưa chắc sẽ đi mà...".
"A?. Cậu sao lại nói vậy, cậu bảo anh ta đi anh ta chẳng lẽ không đi?" Cốc Nam gõ bàn một cái: "Cậu thế không được đâu, khác nào vứt hết sĩ diện của phòng ngủ chúng ta, hảo hảo mà quản thúc cho tốt".
Phùng Kiến Vũ chọc chọc bát mì nở nụ cười: "Được, tôi sẽ hảo hảo mà quản thúc".
Từ Khoát lại gần: "Nhị ca, nhị ca. Bạch Nham và Cố Ninh lúc nào chia tay, anh nhớ nói cho tôi biết nha!".
Phùng Kiến Vũ thở dài, đem đầu hắn xoay qua một bên.
"Aiiiii " Từ Khoát thở dài: "Lão đại nói ra rồi, tôi cũng có thể nói phải không?. Tôi nói anh biết tôi vẫn còn giận đó, tôi làm bình phong cho hai người biết bao lâu, tôi tôi tôi còn nói...".
Nghĩ đến Từ Khoát trước đây đã từng suy đoán Vương Thanh thích hắn, thực sự làm người ta cười đến thắt cả ruột mà.
"Lão Tam không có não..." Cốc Nam thở dài một tiếng: "Thật mất mặt a...".
Phùng Kiến Vũ vui vẻ, ăn cơm xong liền đi hướng phía trường học Vương Thanh mà đi. Vương Thanh vẫn còn đang trên lớp, Phùng Kiến Vũ lặng lẽ từ cửa sau chạy vào, giống như mèo con lẻn vào phía sau Vương Thanh.
Vương Thanh đang chép bài, nghe được sau lưng có tiếng cười cũng không để ý. Bạch Nham nghiêng đầu thấy Phùng Kiến Vũ phía sau liền hoảng sợ, cùi chỏ đụng một cái vào Vương Thanh: "Người yêu cậu tới kìa...".
"Ừm...?" Vương Thanh nghe không có rõ: "Nhớ người yêu nên muốn bỏ tiết sao?".
Bạch Nham liếc mắt, chỉ chỉ phía sau hắn: "Người - yêu - cậu".
Vương Thanh chớp mắt một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn. Ở phía sau, Phùng Kiến Vũ đăng chống cằm nhìn hắn.
"Kháo!".
Vương Thanh mắng một câu rồi cười tươi như hoa, mắt thấy thầy giáo phía trước nhìn qua liền cố chịu đựng, tìm điện thoại nhắn tin cho cậu.
Tiểu Thanh: [Sao em tới đây?]
Uchiha đệ nhị: [Nhớ anh a~]
Tiểu Thanh: [Đừng nói đùa, sao lại tới?]
Uchiha đệ nhị: [Nhớ anh a!]
Tiểu Thanh: [Hôn một cái~~]
Uchiha đệ nhị: [Moazh~~~]
Bạch Nham nhìn thoáng qua Vương Thanh ngồi bên cạnh, quả thực lúc này hắn không muốn thừa nhận người này là bạn thân hắn chút nào: "Ai ai ai ai, cười đến buồn nôn".
"Biến!".
Vương Thanh tìm một lượt, cuối cùng xé một tờ giấy trong vở, viết lên mấy chữ ném cho Phùng Kiến Vũ ở sau lưng.
Bạch Nham mắt thấy hai người này điện thoại di động không dùng lại bắt đầu dùng kiểu thư viết tay tán tỉnh lẫn nhau, ngọt đến đau hết cả răng rồi.
Phùng Kiến Vũ không mang bút, nhìn tờ giấy Vương Thanh gửi qua, giả vờ vỗ vỗ vai hắn: "Ai, bạn học, cho tôi mượn cái bút".
Vương Thanh nở nụ cười, đưa cho cậu một cái bút: "Nhớ trả lại cho tôi".
Phùng Kiến Vũ nhận được bút, nghiêm túc trả lời tờ giấy của hắn.
----Hôm qua nói cưng chiều anh là thật à?
----Vũ ca nói sẽ giữ lời
Vũ ca đem tờ giấy nhét vào trong cổ áo hắn, Vương Thanh cười cười lấy tờ giấy ra, liếc nhìn mấy chữ phía trên rồi đặt lên quyển vở, viết thêm một câu nữa.
----Anh sẽ cưng chiều em
Lúc Phùng Kiến Vũ thấy câu này, cậu nở nụ cười thật lâu, muốn đáp trả một câu gì đó, nhưng mãi không viết được gì.
"Ai... tay...".
Vương Thanh nghe được người phía sau gọi, ngoan ngoãn thò tay xuống qua gầm bàn, Phùng Kiến Vũ nhè nhẹ nắm lấy tay hắn, đầu ngón tay chạm vào nhau, mười ngón đan chặt.
Trái tim bỗng nhiên đập kịch liệt, giống như đêm mưa mất điện rất lâu trước đó, Vương Thanh một lần nắm tay cậu, làm bản thân tự nhiên bối rối, cũng làm bối rối cả Phùng Kiến Vũ ngồi phía sau.
Hôm nay vào buổi sáng, Phùng Kiến Vũ ở dưới bàn học nắm lấy tay hắn, thời gian giống như đảo ngược lại thời gian hay nói cách khác giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Như bọn họ chưa từng có những năm tháng bàng hoàng lạnh lẽo, cũng chưa từng có lần chia ly khắc sâu vào xương tủy năm xưa...
Rốt cuộc tiết học cũng kết thúc, Phùng Kiến Vũ buông bàn tay đầy mồ hôi của Vương Thanh ra, đi đến, ngồi vào bên cạnh hắn.
Bạch Nham: Tôi là ai?. Tôi đang ở đâu?
Vương Thanh nghiêng người không cho Phùng Kiến Vũ chào hỏi Bạch Nham: "Anh còn một tiết nữa thôi, không đợi được sao?".
"Không chờ được" Phùng Kiến Vũ đem chuyện trong lòng vội vã nói với hắn:"Em có chuyện nhất thiết phải nói ngay!".
"Chờ đến khi về nhà cũng được?".
"Không chờ được!".
Phùng Kiến Vũ ghé sát vào lỗ tai hắn đem chuyện ở canteen kể lại, Vương Thanh thấy thật bất ngờ, nhưng cũng rất vui mừng. Mấy người kia có thể tiếp nhận chuyện này quả thực ngoài ý muốn của hai người, và cũng có thể yên tâm rằng Phùng Kiến Vũ thật sự tìm được bằng hữu tốt.
"Ngày mai đến nhà của anh đi".
"Đến nhà anh?".
Phùng Kiến Vũ đối với chuyện đến nhà hắn trong lòng còn có chút ám ảnh, sợ nhất là gặp phải mẹ hắn, thứ hai là sợ lọ thuốc nhỏ kia.
"Sách anh để ở nhà, phải mang đi. Mẹ anh cuối tuần không ở nhà, phải về xem Tháp Tháp mọt chút".
"Vậy được".
Sáng sớm thứ bảy hai người ở trên giường giằng co nửa ngày mới đứng lên được, đi ra ngoài ăn sáng xong mới chậm rì rì lết về nhà.
Cửa vừa mở Tháp Tháp đã lao ra, Phùng Kiến Vũ ôm con chó nhỏ xoa một lúc, có chút không dám bước vào phòng của Vương Thanh.
Vương Thanh vào phòng của hắn đem vỏ đệm cùng chăn bỏ vào máy giặt: "Hoa quả vừa mua bỏ ra ăn đi, em đừng chơi với nó nữa, cọ rồi cả người toàn lông".
Phùng Kiến Vũ bỏ Tháp Tháp xuống, đi qua: "Em giúp anh a!".
"Giúp anh tìm một quyển sách, hình như gọi là "Niềm vui triết học" thì phải" Vương Thanh đo lượng nước giặt:"Trên giá sách đó, trên giá không có thì tìm trong vali".
"Ừm".
Phùng Kiến Vũ còn không động vào giá sách, đã trực tiếp mở vali ra.
Vương Thanh tiến đến thấy cậu đang tìm trong vali, làm bộ đi đến tìm trên giá sách.
"Bảo bảo, lần trước ném thuốc gì của anh đi?".
Vương Thanh cầm lấy hộp đựng thuốc, trong lòng Phùng Kiến Vũ giật mạnh một cái: "Không, không nhớ rõ".
Vương Thanh mở hòm thuốc, lật lên tìm một lần, cuối cùng tìm được lọ thuốc trầm cảm kia: "Ai?. Cái này vẫn ở đây sao, đã bao nhiêu năm rồi".
Phùng Kiến Vũ nghe hắn dùng âm thanh nhẹ nhàng nói về bình thuốc kia...
Vương Thanh nhìn qua thấy sắc mặt Phùng Kiến Vũ bắt đầu tối sầm lại, vẫn làm bộ không nhìn ra.
"Anh kể với em chuyện này" Vương Thanh cầm lọ thuốc ngồi chồm hổm trước mặt cậu: "Em đừng giật mình là được".
Hắn nói cậu đừng giật mình, thế nhưng trên gương mặt của Phùng Kiến Vũ đã bài ra biểu tình sợ hãi từ lâu.
Phùng Kiến Vũ trong đầu bỗng nhiên loạn thành một đàn. Cậu không biết một giây nữa khi biết được chân tướng kia thì phải phản ứng thế nào mới không làm Vương Thanh lo lắng.
"Kỳ thực năm đó mẹ biết chuyện chúng ta, mẹ em nói cho mẹ anh biết, sau đó mẹ đem anh nhốt vào trường đặc huấn" Vương Thanh nói nhẹ như không: "Anh không chịu nổi mẹ mỗi ngày đều nói anh không được thích con trai, sau đó anh giả vờ trầm uất để dọa cho bà ấy sợ, sau đó mẹ còn đưa anh đi khám, chắc anh giả vờ bệnh giống quá, đến bác sĩ cũng tin, còn kê thuốc cho anh...".
Vương Thanh mở lọ thuốc cho cậu nhìn: "Em xem, nắp còn chưa mở này".
Đúng là lọ thuốc này chưa từng mở qua.
Phùng Kiến Vũ không biết mình nên sợ hãi vì mẹ vương biết chuyện này, hay nên cảm thấy may mắn vì Vương Thanh chưa từng uống lọ thuốc. Vương Thanh nhìn ánh mắt cậu vừa ngơ ngác vừa mờ mịt, kéo cậu ôm vào lòng.
"Anh không sao".
Đây là lần đầu tiên hắn nói dối Phùng Kiến Vũ... và cũng sẽ là lần cuối cùng.
Đoạn thời gian năm ấy hắn không rõ lắm, tóm lại chính là đen tối mù mờ. Phùng Kiến Vũ đi rồi, còn hắn phải vào lớp đặc huấn, hắn lao đầu vào học từ ngày đến đêm, một phút cũng không ngừng nghỉ, cuối cùng vì kiệt sức mà phải đưa vào bệnh viện. Hắn bị vùi lấp trong sợ hãi và áy náy không cách nào thoát ra.
Hắn lúc nào cũng nghĩ nếu như không phải vì một phút nông nổi nhất thời sẽ không khiến cuộc sống của Phùng Kiến Vũ rẽ sang hướng khác. Hắn không dám nghĩ tại hắn mà sau này cuộc sống của Phùng Kiến Vũ sẽ biến thành dạng gì, mỗi đêm nhắm mắt lại đều là Phùng Kiến Vũ nói với hắn... Vương Thanh... tôi sợ...
Hắn luôn luôn nghĩ, nếu như hắn không tồn tại, có phải tất cả mọi chuyện đều sẽ không phát sinh.
Từ trách và áy náy dẫn đến bi quan chán chường, mỗi khi đi ngang qua cửa sổ, hắn luôn có thể nghe được thanh âm không biết từ đâu vọng lại gọi hắn. Xuống đây đi, xuống đây là có thể giải thoát rồi...
Lời của thấy thuốc hắn nghe không vào, phương pháp trị liệu hắn không chịu tiếp nhận, mỗi khi ở chung với nhau bác sĩ thường nhắc nhở hắn. Một người đàn ông không thể để tâm tình khống chế, lại càng không thể phụ thuộc vào thuốc men.
Bao nhiêu lần hắn mở lọ thuốc này ra, lại là bấy nhiêu lần khó khăn mà ngừng lại. Hắn càng thêm cố gắng học tập, rèn luyện, sinh hoạt...
Chỉ có một niềm tin để hắn dựa vào trong suốt những ngày đó.
Phải sống tiếp, mới có thể gặp lại...
Phùng Kiến Vũ nhìn ánh mặt trời ấm áp hắt qua cửa sổ sau lưng Vương Thanh, viền mắt trở nên ươn ướt, chầm chậm mở miệng...
"Vương Thanh...".
"Ừ?".
"Em yêu anh".
Đây là lần đầu tiên Vương Thanh nói dối cậu. Cậu biết, đây cũng sẽ là lần cuối cùng.