[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 94: Ngoại Truyện: Chụp Ảnh Cưới



Phùng Kiến Vũ muốn từ chức cũng không được phê chuẩn, dù sao dạo này thanh niên vừa chăm chỉ vừa không ngang bướng như cậu cũng hiếm gặp. Cấp trên trong đài cũng đã đến gặp cậu mấy lần, nói sẽ sớm có biên chế cho cậu vào nhân viên chính thức, nhưng vẫn phải đợi một thời gian. Dù sao cũng là thanh niên trẻ, rèn luyện thêm mấy năm nữa thì có làm sao?.

Vương Thanh nghe Phùng Kiến Vũ kể lại liền tức giận. Lúc này lãnh đạo vẫn còn giở giọng dạy dỗ, nói không làm thì chính là không làm nữa chứ sao.

"Cùng lắm thì về cổng trường bán lẩu cay, không làm ở đấy nữa".

Có nam nhân của mình làm chỗ dựa, quyết định từ chức của Phùng Kiến Vũ rất kiên cường.

Làm việc ở công ty mới được vài ngày, tiền vay mua nhà cũng được phê chuẩn.

Chọn tới chọn lui rốt cuộc cùng Bạch Nham chọn một căn ở tiểu khu, không chỉ có tiền tiết kiệm mà còn có thêm khoảng tiền vay ngân hàng, thế nhưng điều Vương Thanh phiền lòng nhất chính là ai đứng tên trên giấy tờ nhà.

Phùng Kiến Vũ chưa từng để tâm chuyện này, Vương Thanh muốn chạy cũng không chạy thoát. Để ý một cái tên làm gì chứ???.

Vì chuyện này mà cả một tuần Vương Thanh đều phải chạy tới chạy lui tìm luật sư, tìm cố vấn ngân hàng, bày tỏ suy nghĩ muốn để cả hai người đều đứng tên trên giấy tờ nhà.

Chuyên viên hỗ trợ cho vay là con gái của giáo sư Khang, sau khi xem xét giấy tờ Vương Thanh đưa, liền giúp hắn chuẩn bị giấy tờ cần thiết, sau cùng cam đoan là giấy tờ nhà nhất định sẽ đứng tên hai người.

"Thật sao, cảm ơn Khang tỷ".

Khang Như nở nụ cười: "Cậu về nhà nhớ giải thích, mấy hôm trước Đại Vũ còn hỏi chị, nói cậu ngày nào cũng chạy đến ngân hàng, có phải bị hồ ly tinh câu mất không?".

"Không cần giải thích, em muốn cho em ấy kinh hỉ" Vương Thanh càng nghĩ càng thấy vui: "Đến lúc ấy em ấy tự biết bản thân nghĩ nhiều rồi".

"Hai người các cậu thật hiểu chuyện. À, hôm trước ba chị nói Đại Vũ tặng ông một hộp trà ngon, ông còn nói lần sau đến nhà không được mang đồ theo, nếu không sẽ đánh đấy" Khanh Như rất giận. Ba cô thu được đệ tử cái gì cũng tốt, chỉ tội quá khách khí: "Mẹ chị còn nói nếu không có việc gì thì đưa Đại Vũ đến nhà ăn cơm, thấy hai người bận rộn quá bà ấy không tiện gọi".

Vương Thanh theo giáo sư Khang làm nghiên cứu sinh, sau đó lại theo ông vào sở nghiên cứu, không chỉ bái sư mà còn xem người nhà của ông giống như người nhà mình. Sư mẫu đặc biệt thích Phùng Kiến Vũ, hễ không có việc gì lại đến sở nghiên cứu thị sát, tiện tay lén đưa hắn mấy món đồ ăn vặt, nói là mang về nhà cho Phùng Kiến Vũ.

"Được a, Đại Vũ gần đây bận quá, đợi em ấy rảnh sẽ dẫn em ấy đi thăm sư mẫu".

Vương Thanh luôn miệng cảm ơn Khang Như, trong lòng vui vẻ nhảy nhót chạy về nhà.

Phùng Kiến Vũ gần đây bận nhiều việc, sắp tới có chương trình mới nên cậu phải tăng ca thành ra mỗi ngày về đến nhà, trên bàn ăn luôn là cơm canh nóng hổi đang chờ sẵn.

"Thanh ca~~~~~~~~~".

Trong phòng khách sáng đèn còn đang bật phim truyền hình đứng đầu khung giờ vàng, từ phòng bếp truyền đến mùi trứng gà. Phùng Kiến Vũ vật lộn cả một ngày hiện tại vô cùng uể oải, tựa ở cửa không động đậy.

"Đến đến đến!" Vương Thanh vội vã từ phòng bếp đi ra, thấy cậu giống như không có xương tựa ở cửa, bỗng nhiên nở nụ cười: "Mệt thành như vậy?".

Phùng Kiến Vũ rầm rì một tiếng: "Kiệt sức rồi, mau đỡ trầm vào".

Vương Thanh cười rộ lên đi tới hôn mặt cậu, ôm mông kéo cậu vào lòng: "Tuân mệnh. Vừa làm bạn trai vừa làm cha, hầu hạ em không khác gì hầu hạ con trai".

Phùng Kiến Vũ ôm cổ hắn cười khúc khích.

Thu thập xong phòng bếp, lại đi giặt quần áo. Lúc Vương Thanh quay trở lại phòng ngủ, Phùng Kiến Vũ đã buồn ngủ lắm rồi.

"Tam ca cuối tuần này quay về trường để chụp ảnh cưới, hẹn mấy người cùng đi, anh cũng đi cùng đi?" Phùng Kiến Vũ gắng gượng tinh thần nói với hắn: "Anh cũng được gọi là thành viên ngoài biên chế của phòng ngủ kí túc...".

"Ừ" Vương Thanh ngồi xổm bên cạnh giường kéo tay cậu lại để cắt móng tay: "Đợi hồ sơ cho vay xong xuôi là chúng ta có thể mua nhà riêng rồi".

"Ừm, Thanh ca của em làm việc thì em yên tâm rồi..." Trong giọng nói đã có phần mơ hồ buồn ngủ.

"Khang tỷ giúp, còn nói sư mẫu bảo anh dẫn em đi ăn. Em rảnh thì chúng ta đi xem đồ nội thất nhé, đợi có nhà là trang bị được rồi, Bạch Nham nói muốn cùng chúng ta lắp đặt. Nói cái gì mà mời kiến trúc sư vẽ giá ưu đãi, anh nghĩ tên ngốc này nhất định khi chúng ta hỏi bao tiền sẽ nói giá gấp đôi, sau đó nếu cậu ta đến đây ăn chực anh sẽ đuổi ra ngoài. Lắp đặt chỉnh sửa xong xuôi mất khoảng 3 tháng, Tết năm tới có thể vào ở rồi...".

Vương Thanh vừa cắt móng tay cho cậu vừa liên miên nói rất lâu, đến khi ngẩng đầu nhìn lên thì người trên giường đã ngáy ngủ mất rồi. Vương Thanh nở nụ cười, ở trong lòng bàn tay Phùng Kiến Vũ hôn một cái, tắt đèn bàn rồi đứng dậy đến thư phòng vẽ.

Cuối tuần Vương Thanh bị giáo sư Khang bắt đi nghe một buổi nghiên cứu và thảo luận, cũng may Từ Khoát đã hẹn thợ ảnh trễ giờ một tí. Sáng sớm Vương Thanh đã định bụng ngồi hàng cuối ngủ một giấc, thế nhưng vẫn bị giáo sư xách lên phía trước ngồi nghe giảng.

Tám giờ bắt đầu, mười giờ kết thúc, Vương Thanh tiễn giáo sư về nhà rồi mới lái xe về nhà mình.

Phùng Kiến Vũ đã rời giường, mặc quần đùi ở trong phòng tìm quần áo.

"Tìm gì vậy?".

"Về rồi sao?" Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn thoáng qua giày da tây trang của hắn: "Em tìm đồng phục học sinh. Tam ca nói muốn chụp chủ đề hoài niệm, bảo mọi người tìm đồng phục học sinh ra, đồ ngốc kia giờ mới nói".

Trước nay đồ cũ vẫn luôn được Phùng Kiến Vũ cất giữ cẩn thận, mặc dù đồng phục đã lâu không mặc nhưng vẫn được cất gọn gàng trong ngăn tủ quần áo. Vương Thanh tựa ở cửa nhìn cậu lấy đồng phục học sinh ra mặc vào.

"Anh đừng nói, hai năm qua quả thật không thay đổi chút nào. So với năm thứ nhất đại học vẫn như vậy, so với trước đó có béo hơn, hắc hắc...".

Phùng Kiến Vũ thông qua gương nhìn Vương Thanh đứng sau lưng, hắn không giống cậu. Vương Thanh sáng sớm tham gia hội nghị nên ăn mặc khá nghiêm túc, trên người hắn là tây trang do đêm qua cậu chọn lựa cẩn thận cho hắn.

"Nhìn cái gì, Thanh ca đẹp trai hơn em đúng không?".

Vương Thanh nhìn vai rồi nhìn đến lưng, rồi chuyển tầm mắt xuống eo... mông. Phùng Kiến Vũ mặc đồng phục học sinh khiến hắn nhớ tới tiểu khiết phích khi lúc còn học cấp ba, mỗi ngày trở về kí túc đều giặt áo sơ mi, nhớ đến hai người mặc đồng phục ở trong lớp học hôn môi...

"Ai da" Vương Thanh bước tới, ghé cằm lên vai cậu, bàn tay mò vào trong quần: "Em còn nhớ không, hồi đó em mặc đồng phục cùng với anh làm cái gì?".

Phùng Kiến Vũ nắm cổ tay hắn nghiêng đầu cắn lên mũi hắn: "Chắc nhìn xuyên thấu đồng phục học sinh của em rồi phải không?. Thật không biết xấu hổ!".

Đến khi hai người đến nơi, Từ Khoát cùng vợ tương lại đã chụp xong một bộ ảnh.

"Tam ca thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe!".

Từ Khoát nhìn thoáng qua Phùng Kiến Vũ, lại nhìn Vương Thanh đang chậm rì rì phía sai: "Nhị ca, lời của anh tôi có thể tin được?".

Phùng Kiến Vũ bước lên cho hắn một cái tát: "Nghĩ gì thế hả???".

"Nhị ca, chúng tôi vẫn chưa nói gì, anh suy nghĩ nhiều rồi nhaaaa!".

Vợ tương lai Chu Tư của Từ Khoát chính là tiểu sư muội ở khoa Văn vẫn thường được hắn nhắc đến. Năm đó Từ Khoát luôn miệng nói có một tiểu sư muội cực kì tốt, hỏi mọi người có muốn làm quen không, chẳng ai nghĩ tới cuối cùng tên này lại bị tiểu sư muội thu phục.

Mã Dung cùng vợ đi tới, chẳng ai nghĩ tới năm đó Từ Khoát cùng hắn đều là độc thân như nhau, sau khi tốt nghiệp lại cũng nhau lấy vợ. Bạn cùng phòng của Chu Tư ở trường đại học cũng đến đầy đủ, nhưng mấy tên nam bên này lại không thấy Cốc Nam ở đâu.

"Lão đại rốt cuộc có đến không vậy, mấy giờ rồi?" Mã Dung sắp được làm cha cẩn thận sắp xếp cho vợ ngồi lại trong xe, nhiều lần khó chịu nhìn đồng hồ.

Phùng Kiến Vũ thần thần bí bí nói: "Lão địa gần đây hành tung rất khả nghi, tôi thấy hình như cô nương xem mắt lần trước thành rồi".

Từ Khoát đang ở cạnh hồ nước tạo dáng, vừa nghe câu này liền không chụp nữa: "Cái gì, lão đại có người rồi?".

Phùng Kiến Vũ cùng Mã Dung xoay qua đá hắn một cái: "Lo chụp ảnh của cậu đi!".

Gần tới buổi trưa Cốc Nam mới thong thả đi tới, vẻ mặt vui vẻ sáng láng, bên cạnh còn có một cô nương xinh đẹp đi cùng.

Phùng Kiến Vũ muốn mở miệng trêu chọc lão đại mấy câu liền phát hiện. Cô nương bên cạnh không phải chính là người bạn gái nhớ mãi không quên của Cốc Nam hay sao?.

Cốc Nam nhìn đám anh em trợn mắt há mồm, lúng túng ho khan một tiếng: "Nhìn gì, còn không nhanh gọi chị dâu!".

Cả một đám người hớn hở chạy đến hỏi thăm. Vương Thanh chưa từng gặp qua bạn gái của Cốc Nam, còn tưởng là người yêu mới của hắn. Phùng Kiến Vũ lặng lẽ quay sang nói: "Chính là cô nàng bạn gái đi du học đã chia tay, xem chừng là vì lão đại mà trở về".

Vương Thanh nhíu nhíu mày vui vẻ nói: "Tốt quá, có điều hình như chúng ta sắp phải chuẩn bị ba phần quà tặng...".

Phùng Kiến Vũ vừa nghe đến quà liền cau mày, kề tai hắn nói nhỏ: "Không được, em phải nghĩ cách kiếm về đủ".

"Nhìn cái vẻ keo kiệt của em kìa!" Vương Thanh nhéo nhéo lỗ tai cậu: "Được rồi, gọi em kìa, mau chạy qua".

Cả đội chụp ảnh tuổi cũng đã lớn, người chụp ảnh cũng rất ưa nhìn, chỉ huy tân lang tân nương cùng một đám bằng hữu chụp từ cửa phòng ngủ đến tận thư viện.

Hai người này bỏ lỡ khoảng thời gian đại học, tốt nghiệp xong mới ở bên nhau, đối với chuyện không được nắm tay trải qua cuộc sống đại học luôn có chút tiếc nuối.

"Em khi đó mỗi ngày đều đến thư viện tự học, hi vọng gặp được bạch mã hoàng tử!" Chu Tư thay đổi một bộ y phục đơn giản, đợi thợ trang điểm đến dặm lại phấn.

"Còn anh mỗi ngày đều cố tình đi qua các lớp khóa dưới, cũng đâu có gặp được chân mệnh thiên nữ đâu?" Từ khoát ngồi chồm hổm một bên chọn giày cho vợ.

Cốc Nam rất cao sâu phát biểu: "Yêu đường thời đại học cũng không hay ho lắm, giống như nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước*".

Hắn vừa nói xong đã lập tức trúng một cái tát của bạn gái, Mã Dung theo vô góp vui: "Tôi với vợ coi như không có gì tiếc nuối, gặp được người thích hợp thì bao lâu cũng không muộn. Lão đại anh nói như vậy, nhị ca từ thời cấp ba đã bắt đầu làm bậy thì thế nào?".

Nghe xong lời của hắn, mọi người liền dồn ánh mắt vào đôi phu phu đang ngồi chồm hổm dưới tán cây ăn dưa.

Vương Thanh chạy đến canteen mượn đệ đệ một con dao cắt dưa hấu, tìm một chỗ râm mát hầu hạ người yêu ăn dưa.

Hai người chính là đang vui vẻ ăn dưa, ngẩng đầu liền thấy hơn mười con mắt đang nhìn về phía họ.

"Nhìn hai chúng tôi làm gì, không có thừa đâu, đừng có mơ tưởng" Phùng Kiến Vũ nói xong liền nhanh chóng cạp sạch miếng dưa hấu, vừa lau miệng vừa giục Vương Thanh: "Ăn nhanh ăn nhanh".

Mã Dung vui vẻ: "Tam ca, chúng tôi chỉ muốn biết. Nhược thủy tam thiên, tại sao anh lại chỉ múc một gáo nước Thanh ca thôi?".

Phùng Kiến Vũ nghe xong quay đầu nhìn Vương Thanh đang ăn dưa bên cạnh: "Ai biết được, đại khái vì không thể múc được gáo nước nào tốt hơn đi!".

Nhược thủy tam thiên, người khác một gáo lại một gáo. Nhưng một gáo của cậu, vĩnh viễn chỉ múc lấy người tốt nhất.

Ảnh ở thư viện chụp xong, hành trình bù đắp tiếc nuối vậy là kết thúc, thế nhưng Chu Tư vẫn luôn có hi vọng mặc áo cưới cùng Từ Khoát chụp một bức ảnh chiều tà tại suối phun nước.

Suối phun đó ngoại trừ buổi trưa mười hai giờ còn một lần buổi chiều, mọi người nhìn đồng hồ còn bốn mưới phút nữa, vội vàng chạy đến suối phun.

Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đứng ở bên cạnh đài phun nước nhìn Chu Từ vừa trang điểm lại vừa nháo với Từ Khoát, y như hai đứa trẻ mẫu giáo. Người ta cũng đã ở vườn trường chụp áo cưới, hai người bọn họ cũng đã từng nắm tay nhau đi dười ánh mặt trời trên sân trường.

Phùng Kiến Vũ giật mình, đột nhiên hỏi người bên cạnh: "Anh còn gì nuối tiếc thời đại học không?".

Vương Thanh suy nghĩ một chút, cười nói: "Có a!".

Phùng Kiến Vũ nhíu mày: "Anh còn có gì mà tiếc nuối, Vũ ca đối với anh không tốt sao?".

Vương Thanh không nói chuyện, chỉ đưa tay khẽ ôm gáy cậu kéo vào lòng hôn xuống.

Ánh nắng ấm áp buông xuống, tiếng chuông ở lầu chính xa xa đồng thời vang lên, kéo theo từng dòng nước phun lên rực rỡ.

"Anh chỉ muốn, được hôn em một lần như thế này".

Dưới ánh chiều tà, bầu trời hôm nay trong lành. Ở trước mặt người khác, được một lần quanh minh chính đại hôn em.

*Từ “nhược thủy” trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 ý chỉ bể tình biển yêu. Cổ Bảo Ngọc nói với Lâm Đại Ngọc: “Mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước”, sau này trở thành lời thề tình yêu son sắt giữa hai người nam và nữ. Có thể hiểu là "Tôi chỉ có mình người giữa chốn phồn hoa này", "Dẫu cho có ngàn lựa chọn, tôi sẽ chỉ chọn một người trong trái tim mình"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.