Ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố, đèn đường rực rỡ vừa mới phát sáng, bóng đen cường ngạnh, xe cộ như nước chảy. Dùng sự phồn hoa, thần bí để nói về thành phố này một chút cũng không sai biệt, nhưng mà ấn tượng cuối cùng của cả thành phố này dành cho Vương Thanh lại là một mảnh hoang vu sâu đậm trong tận đáy lòng.
Cả căn phòng không có mở đèn, phản chiếu trên cửa sổ là một thân ảnh hòa lẫn vào ánh đèn phía bên ngoài mờ mờ ảo ảo, sườn nhan như đao khắc, không một chút biểu tình nhìn về phía bên ngoài, trong tay nắm chặt điện thoại di động, trong màn đêm màn hình tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt, xương ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Chiến đấu mấy chục năm trong ngành giải trí, Vương Thanh đã từng cho là bản thân đã trở nên đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, chưa từng một lần nghĩ rằng bản thân sẽ bởi vì một cái tin tức truyền thông mà làm cho tim mình nhói đau như vậy. Cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, đáy mắt hắn toát ra một loại thống khổ, phản ánh trong lòng vẫn cảm nhận được một loại nỗi đau chân thật nhất.
“Ngôi sao điện ảnh đang nổi Phùng Kiến Vũ trong buổi họp báo phim mới nhất của mình tuyên bố sẽ trở về nước phát triển, sẽ là làm nên đại sự hay là mò kim đáy bể.”
“Ngôi sao điện ảnh Phùng Kiến Vũ bí mật ở trong nước thành lập studio cá nhân là muốn nhảy qua giới ca hát, hay là do kỹ thuật diễn xuất không tốt cuối cùng đã bị bại lộ.”
“Ngôi sao điện ảnh đang rất hot Phùng Kiến Vũ năm nay …”
“…”
Cách biệt tám năm, Phùng Kiến Vũ thân yêu của anh.
Hoan nghênh em trở lại.
// Mùa hè năm 2016.
Thời gian mơ hồ trôi qua, sự mập mờ của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đã gần đạt đến thời điểm chuẩn bị sắp nổ tung, hai người cũng không ai nói gì, không ai làm gì, chỉ quan tâm hưởng thụ cùng nhau thứ tình cảm mà khó có thể nói thành lời, yêu.
Đúng vậy, là yêu, là thứ tình cảm khi chung một chỗ sẽ vui vẻ, không cùng nhau thì sẽ nhớ, chỉ hận cả ngày được dính lại với nhau.
Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ cũng khắc sâu rất rõ ràng, đó chính là yêu.
Nhưng ở trong hoàn cảnh cái vòng giải trí to lớn như vậy, làm sao có thể quang minh chính đại nói Vương Thanh thích Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ thích Vương Thanh đây?
Vì vậy, dựa vào sự bảo vệ của mối quan hệ anh em tốt, hai người đã chân chân chính chính mà yêu nhau.
Khi đó Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ thường bị truyền thông hoặc là người chủ trì nói về quan hệ tình cảm cùng với đối phương.
Vương Thanh: 1+1= -2.
Đại Vũ: "Đối với một người đang theo đuổi tôi mà nói...."
Người hâm mộ của hai người ngày ngày ở weibo của đôi bên kêu gào cửa tủ đã không còn chặn được.
Mỗi lần như vậy Vương Thanh luôn là rất đắc ý mà nói khuê nữ của mình có bao nhiêu thông minh, mà Phùng Kiến Vũ luôn luôn bình tĩnh mà cho hắn một cái tát miệng, sau đó nói ai cho anh biểu lộ nhiều như vậy.
Mỗi lần hai người ở trước ống kính đều thừa nhận chẳng qua là bạn tốt, anh em tốt, bạn cùng phòng, không hề có bất kỳ quan hệ nào khác. Vương Thanh luôn là trong lòng yên lặng bỉu môi, các người tin sao? Khuê nữ sẽ tin sao?
Sau đó lại nhìn Đại Vũ một cái, lòng tràn đầy vui mừng.
Công khai hay không, không quan trọng, quan trọng chính là người mình yêu ở bên cạnh mình, như vậy là tốt rồi.
Vương Thanh lúc ấy đắc ý cho rằng hành vi của mình, chính là cho Đại Vũ sự bảo vệ tốt nhất.
Nhưng hắn lại quên mất, ánh mắt chính là không lừa được người.
Từ ra dấu tay "wo eye ni" mà bắt đầu.
Từ sự an toàn trên hết của Đại Vũ mà bắt đầu.
Từ người chủ trì không được tiếp xúc thân thể quá mức thân mật với Đại Vũ mà bắt đầu.
Từ bất kể là trước màn ảnh hay sau màn ảnh, ánh mắt thâm tình chưa từng dành cho người khác mà bắt đầu.