[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 2



Khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người phụ tá, Phùng Kiến Vũ xin thề, cậu thật sự chỉ là vô tình.

Đó là vào một ngày trước hôm sinh nhật của cậu, chuyến bay của Vương Thanh bị chậm trễ, người phụ tá của hắn đến trước để an bài nhiều việc khác nhau cho tiệc sinh nhật. Đại Vũ ở trong phòng luyện tập đang tính muốn đi đến phòng hóa trang để nghỉ ngơi một chút. Một khắc khi chuẩn bị đẩy cửa ra, lại vô tình nghe được những thứ khiến cho cuộc nói chuyện sau này của cậu và Vương Thanh bị phá hủy hoàn toàn.

“Thanh ca đối với Đại Vũ thật sự là … vì sinh nhật của Đại Vũ mà đẩy lùi rất nhiều lịch trình cùng với cả buổi chủ trì của một tiết mục điện ảnh, còn có lời mời của chương trình thực tế mới nhất đang rất hot nữa. Vừa nghe nói là sáng ngày mốt thì ngay cả một câu cũng không nói đã trực tiếp từ chối rồi.” Người phụ tá của Vương Thanh vừa kéo màn hình di động, vừa nhìn nhìn vào bảng lịch trình của Vương Thanh, oán hận mà than thở.

“Trời ạ, Đại Vũ cũng không có cùng tôi nhắc qua chuyện này.” Phụ tá của Đại Vũ kinh ngạc.

“Cậu ấy làm sao mà biết được những thứ lòng vòng này chứ, cậu ấy là nằm trên con đường ca sĩ thì cần gì những cái lịch trình cùng tài nguyên này. Nhưng Vương Thanh thì cần a, anh ấy có năng lực lại có bối cảnh, lại càng không có tay mắt che trời để muốn vui chơi định đoạt như thế nào cũng được trong cái vòng giải trí này, thật sự giống như là tổ tiên sống của tôi vậy.” Người phụ tá Vương Thanh khoát khoát tay.

“Hiện tại phần lớn người hâm mộ của hai người họ đều là CP fan, hai người họ cứ chung một chỗ cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.” Người phụ tá Đại Vũ an ủi nàng.

“Chưa chắc? Căn bản thì đây không phải là chuyện tốt, hai người bọn họ có thể buộc chặt với nhau cả đời sao? Đề tài nam nhân đồng tính vốn là rất ít, sự tiếp nhận của xã hội lại là vô cùng thấp, hai người bọn họ cứ tiếp tục như vậy thì về sau phải phát triển như thế nào đây?” Phụ tá Vương Thanh vừa nói vừa không khỏi nghĩ đến chuyện đã xảy ra gần đây, âm điệu không tự chủ cao lên, hù dọa luôn cả Đại Vũ đang đứng phía ngoài cửa không khỏi khiến tâm mình run lên “Tôi xa không nói, liền nói chuyện gần đây nhất, tiết mục lần trước của Thanh ca bị xóa xóa cắt cắt đi rất nhiều, nếu không phải chủ trì là một người tốt lại giao thiệp rộng với rất nhiều người, cô nghĩ hình ảnh của Thanh ca sẽ sống được trong mắt của đại chúng sao? Thời hạn của minh tinh bản chất là vô cùng ngắn ngủi, nếu anh ấy không nắm chặt thì con đường sau này phải đi như thế nào đây?”

“Đúng vậy …”

Đại Vũ ở phía ngoài cửa bị câu chất vấn này làm cho cả kinh.

Tay đặt ở trên nắm cửa vốn tính toán đẩy ra giờ lại vô lực rũ xuống, im lặng xoay người.

Tinh thần hoảng hốt lau lau đi mồ hôi trên trán, lại kinh ngạc phát hiện thì ra tay cũng bị toát mồ hôi lạnh.

Thật là buồn cười a.

Bất quá chỉ với mấy câu nói ngắn ngủi, đã thành công làm cho Phùng Kiến Vũ sau khi tập nhảy ra một đầu đầy mồ hôi nóng trở thành một thân đầy mồ hôi lạnh.

Đại Vũ lê bước chân đi từ từ, hành lang gấp khúc u ám, cậu từng bước từng bước đi không oán không hận.

Thì ra hậu quả của việc ràng buột nhau chính là có hình dáng như vậy a. Thì ra là cậu, Phùng Kiến Vũ đem lại cho Vương Thanh phiền toái lớn như vậy a.

Phùng Kiến Vũ biết rất rõ ràng, nếu như không phải ban đầu là Vương Thanh kéo cậu vào bộ phim kia, một mình cậu cơ bản là không có quyền lực gì để chống chọi ở trong cái vòng giải trí đầy phức tạp này dù chỉ một ngày.

Thật sự là quá khó khăn rồi.

Tựa như lúc ban đầu, Vương Thanh dường như đã từng lơ đãng hỏi qua cậu sau này muốn phát triển từ phương diện nào, cậu không nghĩ ngợi nhiều liền trả lời là gia nhập giới showbiz, còn đỉnh đạc lớn tiếng nói là cho dù chỉ làm phía sau hậu trường cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng cậu nào biết được Vương Thanh sẽ cứ như vậy đem từng lời nói của cậu đặt ở trong lòng.

Một câu nói anh sẽ giúp em.

Sau đó liền đem kịch bản Nghịch Tập đưa đến cho cậu. Đem nhân vật chính đóng cặp cùng Vương Thanh một mực đưa cho cậu.

Vương Thanh nói, nếu như diễn viên đóng Ngô Sở Úy không phải là Phùng Kiến Vũ, vậy hắn sẽ không diễn nữa.

Vương Thanh nói, Phùng Kiến Vũ chính là không có diễn, Phùng Kiến Vũ cậu chính là Ngô Sở Úy.

Vương Thanh nói, Trì Sính yêu Ngô Sở Úy là một chuyện vô cùng hiển nhiên.

Vương Thanh nói rất nhiều rất nhiều điều, Phùng Kiến Vũ nhất nhất đều ghi nhớ.

Trong một lần quay tiết mục phỏng vấn, Phùng Kiến Vũ nói một câu tôi thích ca hát, nếu như có thể sẽ ra bài hát hoặc là album.

Vương Thanh lại nói một câu anh sẽ giúp em.

Sau đó thì Mùa Hạ Năm Nay ra mắt rồi.

Vương Thanh nói ít làm nhiều.

Chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi.

Thật ra thì, chỉ cần Phùng Kiến Vũ vui vẻ, hắn sẽ vui vẻ.

Nhưng là Vương Thanh quên mất, Phùng Kiến Vũ cùng hắn không giống nhau.

Bối cảnh của Vương Thanh chính là thứ khiến cho Phùng Kiến Vũ chỉ có thể nhìn, chứ không thể mong.

Tất cả mọi việc Vương Thanh làm, Phùng Kiến Vũ không phải là không biết, không phải là không cảm động.

Giống như bây giờ, Phùng Kiến Vũ cảm thấy rất hèn yếu. Phùng Kiến Vũ muốn rút lui.

Thanh nhi, anh để cho em làm thế nào để hồi đáp anh đây, em làm cho anh mệt mỏi đủ lâu rồi. Cùng em chung một chỗ, anh nhất định sẽ không bay cao được.

Tiếng chuông điện thoại chói tai tiếng phá vỡ suy nghĩ của Đại Vũ, chính là Vương Thanh gọi đến.

“Uy?”

“Uy. Đại Vũ, anh xuống máy bay rồi, khuê nữ đến đón anh trên tay đều cầm cờ Thanh Vũ …”

“Anh đừng đến nữa.” Đại Vũ lạnh lùng cắt đứt giọng nói hưng phấn của Vương Thanh.

“Cái … gì? Đại Vũ, em đang nói gì vậy?”

“Em nói anh đừng đến nữa.”

“…” Vương Thanh trầm mặc. “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Em đã đồng ý ký hợp đồng với một đạo diễn người Mỹ, ngày mai em sẽ bay qua Mỹ.” Đại Vũ cứng rắn ngăn chặn đáy mắt ướt át, thanh âm không có chút nào dao động, “Vương Thanh, em buông tha cho anh rồi.”

Yên lặng giống như một sự chết chóc.

Ha.

Vương Thanh cười lạnh một tiếng.

“Em được lắm.”

//

Tách tách, hai giọt nước mắt rơi xuống nền đất.

Đại Vũ hai tay ôm đầu gối ngồi xổm xuống, điện thoại di động tắt màn hình hiện lên đôi mắt mơ hồ của Đại Vũ.

Dù là đang cố mở to mắt, nhưng vẫn là không ngăn cản được nước mắt cứ mãnh liệt trào ra.

Thanh nhi,

Anh nói xem kĩ năng diễn xuất của em có phải càng ngày càng tốt đúng không?

Đến cả anh cũng bị lừa.

Đây cũng có thể là không tốt phải không?

Ngày mai là sinh nhật em rồi, nhưng mà năm nay, thật đáng tiếc là không thể cùng anh cùng nhau trải qua.

Sợ rằng sau này cũng không thể bên nhau được nữa rồi.

Thanh nhi,

Nếu như em ở cùng anh sẽ làm cho tương lai của anh càng thêm gian nan, vậy thì hãy để cho em rời xa anh đi.

Em biết lòng tốt của anh, anh chính là sinh ra là vì sân khấu này. Từ hôm nay trở đi, rốt cục anh đã có thể không chút nào cố kỵ mà hướng về phía trước được rồi.

Mà em, cho dù phía trước là bụi gai đầy rẫy, không có anh, em cũng chỉ có thể lấy huyết nhục của mình mà chống chọi.

Thanh nhi,

Nếu như điều này không được xem là yêu.

Vậy thì em cũng không còn gì để bi ai nữa rồi.  

//  Lại thêm một năm 827.

Bầu bạn cùng Phùng Kiến Vũ không phải là Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ chỉ để lại trên weibo một tấm vé máy bay sang Mỹ và một câu.

Tạm biệt.

Cứ như vậy, Phùng Kiến Vũ tuyệt nhiên dứt bỏ đi Vương Thanh của cậu, một Vương Thanh vì cậu mà tổn thương sâu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.