[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 36



Đại vũ cuối cùng vẫn là đem Vương Thanh đuổi về đoàn phim.

Dù sao, làm người thì cần phải có uy tín.

Huống chi Đại Vũ cảm thấy mình không nên làm trễ nãi Vương Thanh, bản thân cũng không còn chuyện gì nữa.

Mặc dù Vương Thanh không yên lòng nhưng nhìn Đại Vũ dùng đủ mọi kiểu uy hiếp cùng dụ dỗ, hắn cảm thấy vẫn nên có trách nhiệm đến đoàn phim một chút. Hơn nữa còn phải điên cuồng tăng nhanh tiến độ, mau chóng hoàn thành công việc thì mới có thể toàn tâm toàn ý chiếu cố thật tốt cho Đại Vũ.

Nhưng cho dù đang làm việc, thì hắn cũng phải đem Đại Vũ đặt toàn bộ bên người mình.

Lúc Vương Thanh đóng phim thì Đại Vũ ở một bên nghịch điện thoại di động. Vương Thanh hoàn thành công việc thì sẽ lái xe, hai người cùng nhau về nhà.

Mặc dù Đại Vũ ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng Vương Thanh tự mình hiểu, hắn biết Đại Vũ mỗi đêm đều gặp ác mộng đến toàn thân ra mồ hôi lạnh.

Rất nhanh sau đó, Tống Nhất Phàm nhận được phán quyết của tòa án, lấy tội danh cố ý giết người tuyên án ba năm tù.

Lúc Vương Thanh diễn xong, nhanh chóng chạy đến phòng nghỉ, hắn nhìn thấy Đại Vũ nằm ở trên ghế ngủ thiếp đi, chăn mỏng trùm kín đến chân.

Lòng của Vương Thanh nhất thời trở nên mông lung mềm mại.

Nhẹ nhàng bước đến cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán Đại Vũ một cái.

Cực khổ cho em rồi, loại cuộc sống này rất nhanh sẽ kết thúc, anh sẽ cho em một cuộc sống ổn định.

Tin tưởng anh.

//

《 Quay về 》 rốt cuộc cũng hoàn thành, thời gian tuyên truyền gắt gao cũng qua đi.

“Thanh nhi,” Đại Vũ miễn cưỡng nằm ở trên lưng Vương Thanh “Trịnh Tề gọi điện thoại kêu em trở về Mỹ tham gia hôn lễ của cậu ấy.”

“Ai vậy?” Vương Thanh nheo mi mặt không vui “Phụ tá người Mỹ của em a? Không cho đi! ”

“Anh con người này! ” Đại Vũ đánh xuống ót Vương Thanh “Người ta là kết hôn đó! Những năm ở Mỹ cậu ấy cũng chiếu cố em không ít đâu! ”

“Hôn lễ khi nào a?” Vương Thanh bĩu môi, đem Đại Vũ từ sau lưng ôm đến trong ngực “Anh đi cùng em có được không a?”

“Không rõ ràng lắm, dù sao cũng chỉ mới có tiệc đính hôn.” Đại Vũ nhún nhún vai “Anh không cần phải theo em đi đâu.”

“Vậy không được! ” Vương Thanh ngay lập tức cự tuyệt “Không nhìn thấy em thì anh lại không yên lòng! ”

“…” Đại Vũ cảm thấy Vương Thanh có chút bệnh thần kinh rồi. Sự việc kia cũng đã trải qua hai ba tháng, Vương Thanh cho đến bây giờ vẫn là không rời xa cậu dù chỉ nửa bước.

“Đã biết, đã biết Thanh ba tuổi! ”

“… Em có phải là chán sống rồi hay không?”

“…”

//

Phim điện ảnh mới nhất của Vương Thanh《 Quay về 》đạt được thành tích phi phàm, số lượng người xem đạt tới con số kỷ lục mới.

Đại đa số diễn viên gạo cội trong giới đều thống nhất ghi nhận kỹ thuật diễn xuất, hơn nữa ngoại hình tuấn lãng của Vương Thanh cũng khiến cho rất nhiều người tình nguyện gia nhập đoàn người hâm mộ.

Mấy ngày này Vương Thanh ngoài bận rộn tuyên truyền cho《 Quay về 》thì chính là vẫn cùng Đại Vũ vùi ở trong nhà. Lúc hắn cùng Đại Vũ sang Mỹ tham gia hôn lễ của Trịnh Tề và Anna, lại bị không ít đạo diễn nổi danh mời ký hợp đồng, nhưng Vương Thanh và Đại Vũ vẫn uyển chuyển cự tuyệt.

Cho đến khi Tô Hữu Bằng gọi một cuộc điện thoại tới nói cho Vương Thanh biết hắn được đề cử giải thưởng ‘Nam diễn viên xuất sắc nhất’.

Điều này làm cho Đại Vũ vô cùng kích động.

So với bản thân mình lấy được giải thưởng còn muốn vui vẻ hơn, cả ngày đều cười đến híp hai mắt lại. Thật ra nếu Vương Thanh thắng được giải, cậu còn đặc biệt cảm thấy kiêu ngạo hơn cả chính mình.

Bởi vì Vương Thanh được đề cử ‘Nam diễn viên xuất sắc nhất’ nên được người ngoài chú ý rất rộng rãi. Trên thực tế, làm một người ca sĩ cùng người chủ trì, tiến chân vào giới điện ảnh thì việc được đề cử giải thưởng đã là một chuyện không hề dễ dàng gì.

Tối nay là buổi lễ trao giải điện ảnh.

Vương Thanh vốn là tính toán đi cùng Đại Vũ, nhưng Đại Vũ lại không biết trái phải cười nhạo hắn.

“Thế nào?” Đại Vũ một bộ mặt đắc ý dào dạt “Không có ca trấn an cho nên anh thấy sợ phải không? Có phải sợ không lấy được giải thưởng phải không a?”

“…” Vương Thanh bị chọc cho bật cười thành tiếng, cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Vũ cúi đầu hôn hai cái “Chờ nam nhân của em ôm giải đem về nha.”

“Ân, em đợi anh.” Đại Vũ cười đến mặt sáng rỡ, lệ chí câu người khắc sâu vào trong lòng của Vương Thanh.

“Em thật sự không cùng đi với anh sao?” Vương Thanh trước khi đi vẫn nán lại hỏi.

“Anh đoán xem a ~” Đại Vũ nghịch ngợm nháy nháy mắt to, lại duỗi tay giúp Vương Thanh sửa sang lại cổ áo.

“Mấy giờ trao giải em cũng biết rồi, anh đợi em.” Vương Thanh đưa tay xoa xoa đầu Đại Vũ.

“Anh còn nhu đầu em, em liền cho anh ăn tát.” Đại Vũ liếc mắt, tát nhẹ khóe miệng Vương Thanh “Anh mau đi nhanh một chút! ”

Anh không đi trước,

Thì em làm thế nào cho anh kinh hỷ được?

Nhìn bóng lưng Vương Thanh rời đi, Đại Vũ tâm tình tốt đến không nhịn được huýt sáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.