Trong nháy mắt đó trái tim của tất cả mọi người như bị treo trên dây.
“Bác sĩ! Đại Vũ như thế nào?”
“Bác sĩ! Tình huống bây giờ như thế nào?”
Tất cả mọi người đều nhào tới.
“Chúng tôi đã tận lực …” Bác sĩ vừa nói xong câu này, Vương Thanh không khống chế bước lùi một bước, cả người đứng không nổi, cổ họng lại dâng lên một cổ mùi máu tanh.
“Làm sao có thể! ” Khải Hi hoảng sợ trợn to hai mắt, nước mắt tích tắc rơi từng giọt từng giọt xuống.
“Không … bác sĩ …” Mẹ Phùng hít thở không thông, bộ dáng như muốn bất tỉnh tới nơi.
“Mọi người đừng kích động, bệnh nhân không có mất mạng.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, vội vàng cắt đứt câu hỏi dồn dập của mọi người. “Nhưng hiện giờ thể chất của bệnh nhân rất không ổn định, nếu như trong hai mươi bốn tiếng này sinh mạng không thể chống đỡ nỗi, như vậy thật sự đã hết cách. Buồng tim bị thiếu máu rất nghiêm trọng, nếu như bệnh nhân không có ý chí sống sót mạnh mẽ, như vậy thật sự không còn hi vọng nữa …”
Vương Thanh cố gắng nuốt xuống máu tươi trong miệng.
Điều này chứng minh … vẫn còn hy vọng!
Trong mắt Vương Thanh dâng lên một tia vui mừng, thật may quá, vẫn thật may …
Tất cả mọi người liền thở phào nhẹ nhỏm, nhưng Vương Thanh lại đột nhiên tựa vào tường phun ra mấy búng máu, sau đó mềm nhũn ngã xuống.
“Vương Thanh!!! ”
Tất cả mọi người lại kinh hãi xông đến.
//
Chờ đến khi Vương Thanh tỉnh lại đã là mấy giờ sau, ngoài cửa sổ đã chiếu rọi ánh bình minh.
Vương Thanh thẫn thờ mở mắt, vùng vằng muốn ngồi dậy, Quách Đào nhanh tay đè lại hắn.
“Vương Thanh cậu bây giờ hãy bình tĩnh một chút cho anh, Đại Vũ bây giờ đang ở phòng quan sát đặc biệt, cho dù cậu có tới đó thì cũng không vào thăm được!”
Hiện giờ Vương Thanh bởi vì hỏa công tâm mà ói ra máu tươi đã là đủ dọa người rồi, lê một bộ thân thể hư nhược như vậy tới đó thì làm thế nào mà bảo vệ Đại Vũ đây.
Quách Đào nhíu mày, bây giờ ngay bên ngòai phòng chăm sóc đặc biệt còn có mấy người Thái Hàn, Khải Hi, Ngõa ca; ba Phùng mẹ Phùng cũng ở đó, trạng thái Vương Thanh bây giờ mà tới đó chỉ có thể thêm loạn mà thôi.
“Đào ca, anh đừng ép em.” Vương Thanh hít một hơi thật sâu, sắc mặt âm trầm dọa người.
Tay vừa động đậy liền cảm giác bị kéo ngược lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy cánh tay bị nối liên tiếp vào mấy sợi dây truyền nước biển và dịch đề kháng.
Vương Thanh dứt khoát rút hết ống tiêm ra, đẩy Quách Đào qua một bên rồi xông ra ngoài.
“Vương Thanh! ” Quách Đào luống cuống tay chân tìm băng bông sát trùng, nhìn máu đỏ trào ra trên mu bàn tay Vương Thanh đang cấp tốc phóng ra bên ngoài mà không nhịn được nóng giận hét lên “Cậu trước nên cầm máu đã! ”
Vương Thanh làm như không nghe thấy, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý niệm.
Hắn muốn nhìn thấy Phùng Kiến Vũ.
Hắn muốn nhìn thấy Đại Vũ của hắn.
Quách Đào quả thật nói không sai, bên ngoài phòng bệnh là một đống người ba Phùng mẹ Phùng, Thái Hàn, Khải Hi cùng Ngõa ca.
“Vương Thanh, con mau trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đã! ” Ba Phùng nhìn Vương Thanh một bộ thất hồn lạc phách, sau đó lại nhìn thấy máu tươi từng giọt từng giọt theo đầu ngón tay hắn nhỏ xuống liền không khỏi cảm thấy một trận tức giận “Mau lên, mau đi về nghỉ ngơi đi!”
Vương Thanh bỏ hết ngoài tai, ánh mắt phóng qua màn kính thủy tinh trong suốt, nhìn chăm chăm Đại Vũ đang nằm bên trong, nhìn đến thẩn thờ.
“Bác sĩ bác sĩ, ” Quách Đào dẫn theo bác sĩ vội vàng chạy tới, nhìn bộ dáng hoàn toàn không có cảm giác đau của Vương Thanh mà không khỏi cau mày “Người này ông cũng nhìn thấy đó, nếu ông không để cho cậu ấy đi vào trong, cậu ấy cũng có khả năng bị mất máu mà chết! ”
Bác sĩ thở dài, kêu y tá giúp Vương Thanh cầm máu, lại phân phó y tá giúp hắn vào phòng cô lập khử trùng, phá lệ để cho Vương Thanh vào phòng săn sóc đặc biệt.
Chờ khi quá trình khử trùng kết thúc, mặc vào quần áo vô trùng đặc biệt, Vương Thanh rốt cuộc cũng được đẩy cửa bước vào.
Đứng ở trước giường của Đại Vũ, Vương Thanh không dám tiến về phía trước một bước. Vương Thanh sống nhiều năm như vậy, đây là lần duy nhất hắn đứng trước một sự lựa chọn vô cùng chật vật. Tựa như bước về phía trước là vực sâu vạn trượng, lùi về phía sau là vạn kiếp bất phục.
Phùng Kiến Vũ, chỉ cần em có thể khỏe lại, tất cả đau khổ một mình anh nguyện ý gánh chịu, anh chỉ cần em tỉnh lại.
Nhìn Đại Vũ yên bình nằm giữa một đống dụng cụ cùng ống tiêm, Vương Thanh cuối cùng quỳ rạp xuống mép giường.
Đưa tay nắm lấy tay của Đại Vũ, chớp mắt liền nhìn thấy hai chiếc vòng tay kia.
Một cái là con khỉ vàng nhỏ, một cái là chìa khóa cùng với ổ khóa.
Phía trên dây đeo còn đọng lại vết máu chứng tỏ Đại Vũ vừa trải qua sự tình đáng sợ thế nào.
Vương Thanh rốt cuộc không nhịn được mà hôn lên tay Đại Vũ, nắm tay cậu đặt lên một bên mặt mình nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đại Vũ, em tỉnh lại đi có được hay không?”
“Đại Vũ, sau này em nói cái gì anh đều sẽ nghe theo em, sau này em muốn nói Vũ Thanh cũng được, thật sự đó.”
“Chỉ cần em vui vẻ, thế nào cũng đều được.”
“Em không phải là thích lavender sao, chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ đưa em đến Provence định cư, có được không?”
“Nơi đó có một khu vườn lavender rất rộng lớn, đều là một mảng màu tím em thích, em nói xem có phải là rất đẹp đúng không?”
“Sau này cho dù là em ngày ngày đều muốn tát miệng của anh, anh cũng sẽ không nổi giận với em, anh sẽ không khiến cho em tức giận đâu.”
“Sau khi em tỉnh dậy, hai chúng ta liền rút khỏi vòng giải trí, anh sẽ dẫn em rời đi, có được không?”
“Anh dẫn em đi du lịch, dẫn em rời khỏi nơi này, em muốn đến nơi nào anh sẽ lập tức dẫn em đi.”
“Anh đưa em đi ăn hết món ngon trên toàn thế giới, nuôi em đến mập mạp. Cho dù là toàn thế giới có chê bai em thì anh sẽ không chê em, anh còn sẽ cõng em đi hết những nơi mà em thích.”
“Không phải em nói em muốn đi Nhật Bản ăn đồ sống sao, anh đưa em đi a. Sau này mỗi ngày anh chỉ lấy mười đồng tiền ăn vặt thôi, có được không?”
“Đại Vũ, chỉ cần em tỉnh lại, cái gì anh cũng sẽ đáp ứng em. Bất kể người nào anh cũng không để vào mắt, anh chỉ nhìn mỗi em thôi.”
“Đại Vũ, anh cầu xin em …”
“Em tỉnh lại đi, có được hay không?”
Vương Thanh từng câu từng tiếng nhỏ giọng ôn nhu tỉ mỉ nói, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống thành một mảng đọng trên giường trắng.
Mọi người bên ngoài phòng bệnh đều nghe Vương Thanh thấp giọng tỏ tình, ai cũng không nhịn được hốc mắt ướt đẫm.
Hai người kia đến tột cùng đã làm sai điều gì?
Là bởi vì tình yêu đồng tính nên phải gặp khó khăn đến như thế sao?
Nếu như vậy thì trời cao cũng quá mức bất công rồi!
Trong chuyện tình yêu, ai biết trước được chuyện gì.
Bản thân có thể khống chế mình yêu người nào sao.
Vương Thanh cảm giác ngón tay Đại Vũ động một cái.
Vương Thanh kinh hỉ nhìn Đại Vũ, khóe mắt Đại Vũ cư nhiên lẳng lặng trào ra một giọt nước mắt, chảy qua thái dương, làm ướt tóc mai.
Vương Thanh hướng ngoài cửa hô to.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Đại Vũ em ấy động!! Ngón tay em ấy động đậy! ”
Tất cả mọi người kích động đứng lên, bác sĩ trưởng mang theo y tá vọt vào.
Trong đáy mắt Vương Thanh tràn đầy hi vọng.
Phùng Kiến Vũ, chỉ cần em trở lại.
Anh nguyện ý từ bỏ tất cả.
Sau này của sau này, mặc kệ em đối với anh như thế nào, anh cũng sẽ không rời đi em, dù là chỉ một bước.