Nghe được tiếng bước chân của Vương Thanh rời đi, toàn bộ phòng bệnh tựa hồ yên lặng xuống.
Sau đó Khải Hi cùng Thái Hàn ở lại cũng cố gắng trêu chọc làm vui Đại Vũ.
Không quá lâu sau Đại Vũ liền cắt đứt hai người.
“Khải Hi, cậu giúp tôi tìm bút ghi âm lần trước của người hâm mộ tặng được không?” Đại Vũ biểu lộ một bộ dáng cười hiền hòa như thường ngày, âm thanh phát ra đều đặn không chút nào dao động.
“Sao thế, vẫn còn chưa nghe xong hết sao?” Khải Hi ngẩng đầu thắc mắc suy nghĩ, sau đó bắt đầu xoay người đi tìm đống bút ghi âm hôm nọ “Vương Thanh để ở chỗ nào a, sao tìm mãi vẫn không thấy? Thái Hàn anh xem mình như đại gia mà ngồi thảnh thơi ở đó một chỗ sao a, mau đến đây giúp em tìm nhanh.”
“Ân, không phải là cũng sắp sinh nhật tôi rồi sao, tôi cũng muốn gửi lời nhắn đến người hâm mộ, sau đó hai người giúp tôi đưa lại cho Vương Thanh là được rồi.” Đại Vũ ánh mắt mềm mại, cười đến mi mắt cong cong. “Hai người không được nghe lén.”
“Nhắn cho người hâm mộ thôi mà, dựa vào cái gì mà tôi không thể nghe.” Khải Hi quay đầu lại làm mặt quỷ nhưng lại đột nhiên ý thức được Đại Vũ căn bản không nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy “Được rồi, lát nữa khi cậu ghi âm, hai chúng tôi sẽ đi ra ngoài đợi.”
“Được, hai người ít nhất bốn mươi phút sau mới có thể đi vào.” Đại Vũ cố chấp cường điệu giọng.
“Đã biết, đã biết.” Khải Hi vẫn luôn biết được tính cố chấp của Đại Vũ.
“Ở chỗ này, Vương Thanh giấu kỹ thật a.” Thái Hàn ở một bên góc phòng lấy ra một cái hộp mở ra đưa cho Khải Hi.
“Ân, Đại Vũ tôi lấy ra mấy vật linh tinh bên trong ra rồi, một lát cậu thu âm xong rồi thì gọi chúng tôi.” Khải Hi xem xét tốt rồi mới đặt một chiếc bút ghi âm vào trong tay Đại Vũ.
“Được.” Đại Vũ mở miệng cười “Cậu cùng Thái Hàn đi ra ngoài trước đi, tôi một khi đã nói lại liền không có điểm dừng.”
Biết rõ Đại Vũ là một cái máy nói, lúc ban đầu khi phát trực tiếp cùng người hâm mộ thì cậu một mình cũng có thể nói đến một tiếng đồng hồ mà không cần nghỉ ngơi.
Lúc trước các cá mặn đều ở trên weibo chọc ghẹo cậu, thần tượng nhà người khác mỗi lần phát trực tiếp đều dựa vào thời gian, mà Đại Vũ phát trực tiếp đều là dựa vào lượng pin điện thoại.
Thật ra thì Đại Vũ muốn ghi âm nhiều như vậy chính là sợ lúc Vương Thanh không tìm được cậu mà bắt đầu trở nên nóng lòng thôi.
Đại Vũ nở nụ cười, cười rồi lại cười rồi lại phát khóc.
Nước mắt nóng hổi trong suốt như những hạt thủy tinh dâng đầy đôi tròng mắt trong suốt, cho dù là không có tiêu cự nhưng vẫn là đôi mắt đen láy xinh đẹp.
Gian phòng này thật sự là quá yên lặng, Đại Vũ chỉ nghe được tiếng nước mắt của mình nện ở trên chăn.
Hơi thở của Vương Thanh trong không khí đã dần dần trở nên phai nhạt.
Đại Vũ từng ngụm từng ngụm hô hấp, đè nén tâm tình đau đớn đến sắp khóc thành tiếng.
Không còn mấy cái mười năm để chờ đợi nữa rồi, bọn họ tựa hồ cũng đã trốn tránh quá lâu rồi.
Mà trong đoạn thời gian ngắn ngủi này không màng hết thảy mà bên nhau vượt qua đau khổ,đối với cậu mà nói đã là quãng thời gian vô cùng đẹp đẽ rồi.
Vậy là đủ rồi.
Không phải là không hiểu không nói không đáng giá, mà là bởi vì không buông bỏ được.
Không buông bỏ được tỉ mỉ quan tâm cùng ôn nhu lo lắng của Vương Thanh.
Không buông bỏ được cưng chìu mọi lúc của Vương Thanh.
Không buông bỏ được một Vương Thanh vì cậu vứt bỏ hết thảy thâm tình.
Nhưng bây giờ, giống như là không còn thời gian nữa.
Ngay cả ánh sáng để hưởng thụ những khoảnh khắc đẹp đẽ cũng bị đánh cắp mất rồi.
Có《 Nay Hạ 》, có《 Vô Hạn Đấu Giới 》, có 《 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》
Xem như là em cũng còn thứ để lưu lại được.
Chỉ là, bất quá Vương Thanh,
Em hiểu anh như thế, chỉ hy vọng sau khi em rời đi anh có thể quên đi em.
Đừng yêu, đừng hận.
Chỉ mong quên đi.
Mà em, chỉ có thể dùng cả đời này của mình để đổi lấy những hồi ức tốt đẹp như vậy mà rời đi.
Kiếp sau, xin anh đừng gặp lại em, em cũng sẽ không cần gặp anh nữa.
//
Đại Vũ lục lọi tủ đầu giường, nhẹ nhàng sờ tới ngăn kéo, ngăn thứ hai bên trái.
Con dao Ngõa ca gọt trái cây buổi sáng lẳng lặng nằm ở bên trong.
Đại Vũ sau khi sờ tới được đột nhiên len lén giảo hoạt nở nụ cười, mang theo một chút xíu kiêu ngạo nhỏ.
Thanh, cho dù anh giấu kỹ như thế nào, em cũng có biện pháp mà.
Em không có ngốc như vậy đâu.
Đại Vũ mi mắt cong cong cười.
Nhấn nút ghi âm, lưu lại một đoạn thoại dài thật là dài.
Đại Vũ sửa sang lại quần áo trên người, yên lặng nằm xuống, cầm lên con dao, không chút do dự cắt vào cổ tay.
Mọi người đều nói chết không có gì đáng sợ.
Cái đáng sợ chính là chờ chết.
Nhưng là Vương Thanh a, em vừa nghĩ đến anh, nên em cái gì cũng không sợ nữa.
Anh mang lại cho em những hồi ức kia, để cho em không còn sợ hãi bóng tối vô tận nữa.
Nguyện cuộc sống sau này của anh, **hiện thế an ổn, tuế nguyệt tĩnh hảo.
(**thời thế ổn định, năm tháng bình yên)
Cảm thụ huyết dịch dần dần theo đầu ngón tay nhỏ xuống.
Tong.
Tong.
Tong.
Đại Vũ dần dần nhắm hai mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống thấm ướt tóc mai.
//
Ước hẹn ổ khóa cùng chìa khóa, từ nay vĩnh viễn không cần tiếp tục.
Tình ý thời niên thiếu lúc mới quen, không lưu lại một vết rạn nứt.
Mà hôm nay biệt ly, chính là định mệnh an bài.
Nhung nhớ đếm không hết, dây dưa nhìn không thấu, tâm tình nói không xong.
Em thiên ngôn vạn ngữ, thốt ra chỉ còn không hẹn gặp lại.