Điều này làm cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm.
Bởi vì Vương Thanh đã dùng ánh mắt quyết tuyệt báo cho mọi người biết hắn đã chuẩn bị sẵn cái chết khiến cho mọi người ai nấy cũng đều kinh hãi.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, đã cầm được máu, hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ Lý tháo xuống khẩu trang, trấn an mọi người. “Nhưng là bởi vì vết thương bị nhiễm trùng nên dẫn đến sốt, cần phải quan sát hai mươi bốn tiếng đồng hồ.”
“Được, cám ơn ông, bác sĩ.” Quách Đào cùng mọi người lễ phép nói cám ơn, nhưng Vương Thanh vẫn là không nói một lời.
Chờ khi Đại Vũ được đẩy trở về phòng bệnh, Vương Thanh đem tất cả mọi người đuổi hết ra ngoài.
Tự mình ngồi một bên lẳng lặng nhìn Phùng Kiến Vũ hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Đưa tay xoa xoa gương mặt của cậu, nhiệt độ nóng rực tựa như muốn thiêu đốt cả hai người.
“Phùng Kiến Vũ” Vương Thanh giọng trầm thấp ôn nhu vang lên “Em tỉnh lại nhất định phải giải thích rõ ràng cho anh.”
Nói cho anh biết, tại sao qua nhiều năm như vậy đều chưa từng nói qua em yêu anh.
Nói cho anh biết, tại sao lại muốn bỏ anh bằng cách quyết tuyệt như vậy.
Nói cho anh biết, tại sao rõ ràng yêu nhau nhưng lại muốn như thế hành hạ nhau.
Nói cho anh biết, em muốn anh làm cách nào để không yêu em nữa.
//
24 tiếng sốt cao không lùi.
Vương Thanh một mực dùng tăm bông tẩm ướt làm ướt đôi môi Đại Vũ, dùng phương thức nhẹ nhàng nhất giúp Đại Vũ làm mát cơ thể.
Phùng Kiến Vũ có cảm giác mình bị liệt hỏa bao quanh, vừa nóng, vừa đau, vừa vô lực trốn tránh.
Cổ họng tựa như có một ngọn lửa, Đại Vũ muốn la lên, lại phát hiện miệng khô khốc đến không cách nào phát ra tiếng.
Đây giống như là một giấc mộng dài.
Không gian bốn phía lần nữa thay đổi, giây kế tiếp cậu lần nữa lại lọt vào trong bóng tối vô tận.
Một mảng không gian tối đen như mực, phảng phất tiến vào **dị thứ nguyên.
(**không gian đa chiều)
Đột nhiên một nguồn sáng trắng chói mắt bỗng chốc rọi tới, Đại Vũ bị chói mà cau mày, một thân ảnh ngược sáng hiện lên trước mặt, tựa như một thiên thần.
Đây là một loại cảm giác quỷ dị mà quen thuộc.
Đại Vũ trợn to hai mắt, tựa hồ nhớ ra gì đó, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống.
“… Vương Thanh?”
Muốn chạm vào ánh mắt kiên định ôn nhu mà lại quen thuộc kia.
Nhưng thời điểm khi Đại Vũ muốn đến gần Vương Thanh, không gian lại kịch liệt thay đổi, Đại Vũ chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, cuồng phong đại tác, chỉ còn dư lại cậu một người mà thôi.
//
Đại Vũ nằm trên giường bệnh thử giật giật thân thể, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc.
Giường ở trên thiên đường thế nào mà cứng như vậy a, không phải nói là mềm mềm giống như đám mây sao?
Đại Vũ ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ, thì ra là thiên đường cũng không có thoải mái a, thân thể cậu còn cảm thấy rất đau nhức, ngay cả cổ tay trái cũng có cảm giác rất đau nữa.
Dần dần mở mắt ra, ánh bình minh chiếu rọi toàn bộ phòng bệnh, cả không gian tràn ngập một thứ ánh sáng màu trắng giản lược đập vào trong mắt Đại Vũ.
Đây là cái gì a.
Đây là nơi nào a.
Đại Vũ dùng sức nháy mắt mấy cái, mình đang nhìn thấy cái gì đây a.
Đợi đã!
Thấy?!
Cậu lại thấy được?!
Lúc bản thân mình trước khi mất đi ý thức hình ảnh cuối cùng chính là một khắc phát sinh tai nạn giao thông, sau đó lại là ánh đèn trắng chói mắt ở phòng phẩu thuật kia.
Vậy bây giờ, cậu cũng không phải là ở trên thiên đường, mà là đang ở bệnh viện!
Đại Vũ giùng giằng nhỏm dậy, lại phát hiện tay trái của mình bị một người nắm lấy, cúi đầu nhìn xuống, nước mắt ngay tức khắc trào ra.
Đó là đỉnh đầu của Vương Thanh, Đại Vũ ngẹo đầu nhìn đến gò má tinh sảo của Vương Thanh nửa nằm bên tay mình mệt đến cực hạn đang ngủ mê man.
Hắn trở nên gầy hơn, cũng trở nên tiều tụy hơn.
Mà Đại Vũ khắc sâu rõ ràng hiểu, hết thảy biến hóa của Vương Thanh đều là bởi vì mình.
Bởi vì tay của Vương Thanh một mực cầm lấy tay Đại Vũ, tâm tình hắn bị kích động mạnh cộng thêm cứng rắn trông chừng Đại Vũ không rời một bước khiến cho hắn mệt mỏi đến cực hạn.
Đại Vũ vừa có động tĩnh, hắn cũng cảm giác được.
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Đại Vũ đờ đẫn đang nhìn mình.
Sau khi Vương Thanh thức dậy, Đại Vũ cũng không biết phải nói gì, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ.
Trời cao a, xin ông cho con mơ dài một chút đi.
Để cho con có thể cẩn thận nhìn thấy rõ ràng gương mặt này.
Trong khoảng thời gian này cậu ở trong lòng một mực phác họa gương mặt ngỡ như là khắc sâu trong tim nhưng lại không hoàn chỉnh này.
“Bốp” Một thanh âm vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nguyên lai là Vương Thanh đứng lên cho Đại Vũ một cái tát.
Đại Vũ bị đánh, đầu xoay sang một bên.
Hai người ai cũng không nói gì.
Nhất thời lâm vào trầm mặc.
Chỉ nghe được tiếng nước mắt của Đại Vũ nện lên chăn.
“Phùng Kiến Vũ anh cho em biết, đây là lần cuối cùng anh dung túng cho em. Lần sau nếu em còn ở đây muốn tự sát, anh cũng sẽ không cứu em nữa. Cùng lắm thì anh và em cùng chết.” Vương Thanh cắn răng, cả người run lên.
“Em thật quá độc ác, anh nhận thua, anh mẹ nó chơi không lại em, cho dù bị bỏ rơi hết lần này tới lần khác thì có thêm một lần nữa cũng đủ khiến cho anh không ngừng phát điên.”
“…” Đại Vũ vẫn không quay đầu lại, một mực yên lặng chảy nước mắt.
“Có đau hay không …” Vương Thanh đột nhiên cảm thấy hối hận, đưa tay ra xoay mặt Đại Vũ trở về “Thật xin lỗi … anh quá nóng nảy … thật xin lỗi … có đau hay không...”
Ôn nhu dịu dành nâng cằm Đại Vũ lên, cúi đầu hôn lên tóc Đại Vũ tóc, xuống cái trán, rồi tới chóp mũi.
Nước mắt nóng bỏng của Vương Thanh rơi lên mí mắt Đại Vũ.
Đại Vũ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, trong mắt tràn đầy thần sắc hối hận cùng ão não.
Người đàn ông này, đau lòng.
Đại Vũ rõ ràng thấy được.
Lúc này cậu có thể hoàn toàn xác định, mình có thể nhìn thấy được.
Đưa tay ôm thật chặc hông của Vương Thanh.
“Vương Thanh ” Khàn khàn mở miệng, đánh thẳng vào màng nhĩ Vương Thanh “Em có thể nhìn thấy.”
Trong nháy mắt Vương Thanh không biết làm sao biểu lộ, sau đó tiếu ý nở nụ cười.
Hắn biết, bọn họ cuối cùng đã sống lại rồi.
Sau này, hắn cũng sẽ không cần trách cứ trời cao bất công nữa.
Chỉ cần để cho Đại Vũ bình an ở bên cạnh hắn, đã là sự bồi thường lớn nhất rồi.
“Phùng Kiến Vũ, anh đã nói với em chưa, anh cũng yêu em.”
Nam nhân ánh mắt ôn nhu, hai cánh tay dùng lực, ôm trong ngực chân thật ấm áp, đong đầy đều là tình yêu động lòng người.
Phùng Kiến Vũ nhắm mắt ôm thật chặc Vương Thanh.
Lần này, cũng may chúng ta lại không có bỏ qua nhau.
Tương lai, chúng ta nhất định sẽ không cần phải cảm thấy sợ hãi gì nữa mà yêu thương nhau.
Đời người ngắn ngủi đếm được bao nhiêu cái mười năm.
Dùng đến mười năm đổi lấy phần tình cảm này, thật sự là quá mức xa xỉ.
Không có mấy cái mười năm để trốn chạy nữa, thẳng thắn tiếp nhận tựa hồ cũng không có khó khăn đến vậy.
Hai người bên nhau làm sao sẽ không có gây gổ chứ, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục ở bên nhau, nhất định là người dù có to tiếng hung hăng hay khóc lóc thảm thương vẫn sẽ không tách rời khỏi nhau.
Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đột nhiên cảm thấy rất may mắn.
Nếu như không phải là đã trải qua nhiều như vậy,
Vĩnh viễn cũng không biết được đối phương đối với mình nặng tình bao nhiêu.
Cũng may, chúng ta đối với nhau là yêu.
Có rất nhiều chuyện chỉ bằng suy nghĩ cũng không thể nào nói rõ lên được điều gì, tựa như trước kia em cho là em thật có thể buông tay anh đi, nhưng khi anh xuất hiện ở trước mắt em, em phát hiện, em sai lầm rồi.
Trước khi mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, sẽ luôn luôn có những ngày bạn trôi qua rất tồi tệ, những ngày này có lẽ sẽ rất dài, có khi chỉ thoảng qua như một giấc mộng, cho nên hãy kiên nhẫn chút, cho may mắn một chút thời gian.
Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thoảng qua, cũng may người vẫn còn tại nơi này.