Ba mẹ đặt cho tôi cái tên này chính là hi vọng cuộc đời này của tôi sẽ được an an ổn ổn. Từ nhỏ đến lớn, tôi muốn thứ gì cũng sẽ có được, trừ Vương Thanh.
Mỗi một người đều cho rằng cuộc sống của tôi là một cuộc sống xa hoa, vô âu vô lo. Nhưng cuộc sống của tôi thực chất là **lông gà đầy đất cùng cẩu huyết khắp nơi.
Nhưng phàm là một người sống khôn khéo, sẽ không khiến cho chính mình vướn vào loạn thất bát tao, sẽ không làm thương tổn đến cuộc sống của chính mình, càng sẽ không để cho chính mình bị thương tâm. Tôi vẫn cho rằng tôi sống rất khôn khéo, cho đến khi gặp được Vương Thanh.
Nhất kiến Vương Thanh ngộ chung thân.
Chuyện cho đến bây giờ tôi mới không thể không thừa nhận,
Thật ra tôi luôn cảm thấy lệ chí ở ngay khóe mắt của tôi chính là một gánh nặng, không dưới một lần tôi đã từng muốn hủy đi.
Càng chưa từng bao giờ nghĩ đến bởi vì lệ chí này, lại đổi lấy được nụ cười của Vương Thanh.
Đó là lần đầu tiên tôi tham gia vào một show truyền hình, Vương Thanh là người chủ trì của tiết mục.
Thời điểm anh ấy cầm kịch bản bước vào phòng trang điểm, một khắc khi tôi bắt gặp anh ấy, tôi đã biết chính mình đã bị luân hãm.
Anh ấy rất tuấn tú, mi mắt lãnh khốc, gò má tinh sảo, tôi nghe được thanh âm của lòng tôi dao động.
Anh ấy ngây người nhìn tôi mấy giây, sau đó đột nhiên toát ra một nụ cười.
“Lệ chí của cô ……”
Vương Thanh cười lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề, không chút tâm cơ nào đối với tôi thật tâm mà cười, ngay cả mi mắt lãnh khốc cũng đong đầy ôn nhu.
“Rất …… đẹp.”
Đây là câu nói đầu tiên anh ấy nói với tôi.
Nên hình dung nụ cười này của Vương Thanh như thế nào đây?
Giống như là đối với tôi ôn nhu cười, hoặc như là khổ sở tự giễu bản thân.
Lại càng giống như là xuyên thấu qua lệ chí của tôi nhớ đến một người khác.
Cho dù là tự lừa dối mình hết lần này đến lần khác, tôi vẫn tình nguyện tin tưởng, một khắc kia anh ấy đối với tôi chính là hảo cảm.
Cho dù đến tận hiện tại, tôi vẫn nhớ rất rõ nụ cười đó.
Độ cong chầm chậm giơ lên, giống như động tác trong một thước phim được quay chậm.
Phảng phất từ trong một khắc kia, trong bóng tối của cuộc sống đầy nhàm chán của tôi bắt đầu soi sáng ra một luồng ánh nắng mặt trời.
Cả đời này, được anh ấy dùng ánh mắt tốt đẹp và ấm áp kia đối đãi, tôi cũng xem như là không uổng phí.
Mặc dù bối cảnh lúc ấy vô cùng hỗn loạn, nhưng nụ cười đó vẫn khiến cho tôi đỏ bừng mặt.
Sau đó là động tâm.
“Cảm ơn, tôi tên là An Ninh.”
Anh ấy giống như là từ trong mộng thức tỉnh dậy, nụ cười kia ngay lập tức biến mất.
Chẳng lẽ …… người rất quan trong đối với anh ấy, cũng có lệ chí sao?
Ban đầu tôi suy nghĩ rất ngây thơ, cũng rất hay ghen tỵ.
Nhận biết Vương Thanh nhiều năm, tôi phát hiện anh ấy có một điểm rất kì lạ.
Hằng năm vào ngày 310, 827, thất tịch, lễ tình nhân, trừ ngày 310 sinh nhật của Vương Thanh cùng hai ngày lễ nhạy cảm kia tôi đều có thể hiểu, chỉ có duy nhất 827, tôi vẫn luôn không hiểu được vì sao ngày đó lại là **nghịch lân của Vương Thanh. Bất kể là tiết mục, lịch trình gì cũng đều bị hoãn lại, một mình không biết biến mất đến nơi nào.
Tôi một mực không biết 827 rốt cuộc có hàm nghĩa đặc thù gì.
Nhưng tôi biết ngày đặc biệt như vậy nhất định phải cùng một người vô cùng đặc biệt cùng nhau trải qua.
Rất hiển nhiên, cái ngày đặc biệt đó không cùng tôi có liên quan, người đặc biệt đó cũng không phải là tôi.
Thời gian mang người đi, người đó hiển nhiên cùng bạn không còn quan hệ nữa, mà người quay đầu lại, mới là người nên quý trọng.
Đạo lý này tôi đã sớm biết, nhưng vẫn chấp mê bất ngộ kiên trì về một điều vốn dĩ không thuộc về tôi.
Tôn Triết luôn làm bạn bên tôi thì tôi lại xem như là không thấy. Đối với một Vương Thanh lạnh nhạt với tôi, thì tôi lại động tâm.
Không cách nào chống cự lại được sự xao động của vĩnh hằng.
Sau đó tôi biết được trong lòng Vương Thanh có một người nằm ở ngay vạch ranh giới cuối cùng mà không có cách nào chạm đến được,
Người đó gọi là Phùng Kiến Vũ.
Bạn học thời đại học của Vương Thanh, đồng nghiệp trong công việc, và …… người yêu trọn đời.
Tôi phát hiện được chân tướng khiến cho tất cả ảo mộng của tôi đều bị sụp đổ.
Mùa đông năm ấy chúng tôi phải quay phim bên ngoài, anh ấy có thể là đã phát giác được tâm tình nhỏ của tôi mà bắt đầu cố ý cách xa tôi ra, nhưng tôi vẫn rất cứng đầu mà bày ra đủ loại dây dưa.
Tôi đã từng rất ngây thơ, rất kiên định cho rằng, chỉ cần tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ đánh động anh ấy.
Nhưng tôi sai lầm rồi, ngày đó tiết trời giá rét, Bắc Kinh đã sớm đóng băng đầy tuyết.
Nhưng trong đài có quy định, tôi chỉ có thể mang giày cao gót để phù hợp với vai diễn, tôi bị trơn trượt ngã, còn bị máy quay rơi trúng vào chân.
Tôi cho là Vương Thanh sẽ đối với tôi giống như anh đã từng đối với người con trai kia, hết lòng chiếu cố, cẩn thận băng bó, sau đó ôn nhu trấn an, còn sẽ mang tôi đi bệnh viện.
Nhưng căn bản là không có, Vương Thanh không hề cho tôi một chút ôn tình nào.
Ngày hôm đó khí trời rất lạnh, lòng của tôi càng lạnh hơn.
Nhưng Vương Thanh tốt như vậy, tôi như thế nào có thể buông tha cho anh ấy.
Tất cả những cách có thể dùng được tôi đều sẽ dùng hết, mỗi một lần kết thúc phim lại khiến cho trái tim của tôi như hóa thành tro tàn.
Đó là phim điện ảnh của Bằng đạo, anh ấy chẳng qua chỉ là vai nam thứ. Khi đó anh ấy đại khái là uống say đi, ánh mắt mang theo hơi rượu ôn nhuận đen láy, khiến cho phần tình ý nhỏ nhen của tôi dưới ánh mắt này không còn nơi nào mà lãng tránh.
Ánh mắt của anh ấy lại biến thành ôn nhu như lúc ban đầu anh ấy nhìn thấy tôi.
Làm tôi không dặn lòng mà ôm lấy tâm tư thấp thỏm, anh ấy mỉm cười đưa tay vuốt lên đôi mắt của tôi.
Ngay tại nơi có lệ chí đó.
Mỉm cười ôn nhu.
Tôi biết, anh ấy lại nghĩ đến Phùng Kiến Vũ, người kia cũng như tôi có một lệ chí như vậy.
Chính là một khắc kia tôi mới đột nhiên ý thức được, thời điểm mới gặp gỡ cũng là bởi vì lệ chí này, nên anh ấy mới chú ý đến tôi, mới có thể đối với tôi cười đến ôn nhu, tốt đẹp như vậy.
Nhìn Vương Thanh ngà say được phụ tá đỡ đi, trên mặt vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm tàn dư, tôi đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Nếu tôi có thể giống người kia đến như vậy, bất kể là lệ chí hay là những khác.
Vậy anh ấy có thể xem tôi giống như là người kia cũng được.
Bất kể tôi có phải là thế thân hay không, chỉ cần có thể cùng anh ấy chung một chỗ, tôi cũng sẽ không để ý.
Nhưng tôi không nghĩ đến Vương Thanh lại có thể xem nhẹ mà nhàn nhạt cự tuyệt.
Sau đó, Phùng Kiến Vũ đã trở lại rồi.
Tôi bắt đầu khủng hoảng, tôi biết anh ta trở lại thì một chút cơ hội tôi cũng sẽ không có.
Cuối cùng cũng chỉ còn cách đối đầu với hiện thực.
Nhưng tình yêu thật sự thì đâu thể nào có thể vì tôi mà dừng lại.
Cũng bởi vì tôi chấp mê bất ngộ, phá hỏng cả hạnh phúc mà tôi vẫn luôn không để mắt đến.
Khi tôi biết được Tôn Triết muốn cùng Phùng Kiến Vũ **đồng quy vu tận, cả người tôi bắt đầu cảm thấy bối rối.
Một khắc kia tôi mới hiểu được, tôi bất quá chỉ là theo đuổi một giấc mộng không có thực.
Trong mộng, tôi say đắm dây dưa cùng với một tình yêu không thuộc về tôi.
Em không để ý đến anh, sau đó anh rời đi em, cho dù em có hối hận đến như thể nào, thì cũng không còn có thể thay đổi được gì nữa.
Trong giấc mơ hoang đường đó tỉnh dậy, anh đã không còn ở đây nữa rồi.
Sau đó, tôi gặp được Phùng Kiến Vũ.
Tôi thay anh nói một lời xin lỗi, Phùng Kiến Vũ quả thật rất tốt, anh ấy còn chúc tôi hạnh phúc.
Khi tôi ngồi trên phi cơ bay đến Đan Mạch, một khắc khi nhắm mắt lại đột nhiên cảm thấy vô cùng thanh thản.
Hành trình thật rất dài, nhưng bên cạnh tôi đã không còn anh mấy chục năm như một ngày chiếu cố làm bạn nữa.
Lắc lư rất nhỏ của phi cơ khiến cho tôi hoảng hoảng hốt hốt mà ngủ thiếp đi.
Nhưng thanh âm của anh vẫn còn oanh lượn quanh bên tai tôi.
Anh nói.
An Ninh, cho dù anh không phải là vương tử của em, anh cũng sẽ nguyện ý làm kỵ sĩ cho em.
An Ninh, chúng ta khi còn bé xem qua khởi nguồn của những câu chuyện cổ tích chính là Đan Mạch, anh muốn dẫn em du lịch đến nơi đó.
An Ninh, em chính là công chúa trong câu chuyện cổ tích của anh.
……
**Lang kỵ trúc mã lai,
Nhiễu sàng lộng thanh mai.
Tôn Triết, thật ra em rất nhớ anh.
Thật ra, em rất yêu anh.
_______________________________
** Lần đầu tiên gặp Vương Thanh đã lầm lỡ cả đời.
**Lông gà đầy đất: ý chỉ cuốc sống vô cùng nhàm chán, lập đi lập lại.
**nghịch lân: hay còn gọi là vảy ngược. Trên thân con rồng có một cái vảy ngược, chính là điểm chí mạng của nó, dựa theo truyền thuyết Na Tra đã từng lấy đi vảy ngược của Tam Thái Tử Long Vương.
Có thể hiểu chính điểm yếu của một người.
**đồng quy vu tận: cùng chết chung
**Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai: Trích từ bài thơ《Trường Can Hành 》của nhà thơ Lý Bạch. Bốn câu đầu của bài thơ như thế này: