[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 62



Phòng làm việc cá nhân của Ngoã ca vừa đạt được thành tựu mới, nên anh quyết định mời đám bạn thân đến tổ chứ tiệc nướng ngoài trời để ăn mừng.

Chuyện tốt như thế dĩ nhiên không thể thiếu được đôi chồng chồng Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ rồi.

Trải qua sự kiện vô cùng thăng trầm lúc trước thật sự đã để lại bóng ma trong lòng Ngoã ca, ngay cả khi nướng cánh gà cũng không dám đứng quá gần Vương Thanh, chỉ sợ lại khơi ra lửa của hắn về chuyện con dao gọt trái cây lần trước.

"Đến đến đến, Thanh ca cái này vừa mới nướng tốt rồi." Ngoã ca cười híp mắt đưa qua cho Vương Thanh, Vương Thanh mặt vô cảm nhận lấy.

Không thể không nói a, giữa một số người thật sự là không có cách nào so sánh được, giây tiếp theo Vương Thanh liền mang theo vẻ mặt vô cùng si hán truyền thức ăn qua cho Đại Vũ.

"......"

Tú ân ái! Tú ân ái! Tú ân ái!

Vương Thanh cái tên mặt sắt nhà cậu, đợi đến lúc hai người kết hôn xem tôi có chỉnh chết cậu không!

Quách Đào ở một bên tham gia náo nhiệt vừa cắn thịt bacon cuộn chua ngọt vừa không ngừng phàn nàn trong đầu.

"Không nghĩ tới đều đã qua mười năm rồi, cuối cùng Vương Thanh vẫn có thể ôm được mĩ nhân về nhà."

Vương Thanh cười không đáp, mang theo ý khiêu khích, không mặn không nhạt mở miệng "Ai bảo tôi so với một số người có bản lãnh hơn a ~"

"......"

OK, Quách Đào chỉ có thể toét miệng cười hâm mộ.

"Đại Vũ a, anh từng nghe Tường Bảo kể rằng em thời đại học từng được một hội trưởng câu lạc bộ hip hop tỏ tình nha ~"

Mặt của Vương Thanh trong nháy mắt liền tối đi, hai hàm răng va vào nhau ken két, hăm he sẽ cắn nát bất cứ thứ gì ở cự li gần.

Động tác đang cắn cánh gà của Đại Vũ bất chợt ngừng lại, tay cầm cánh gà cứng ngắc quay đầu đưa mắt nhìn về chiến trường mịt mù khói lửa ở sau lưng.

Lời của Quách Đào nói là sự thật, lúc đại học Đại Vũ đã từng được hội trưởng câu lạc bộ nhảy mà cậu tham gia tên là Lục Lương tỏ tình, việc này đương nhiên là Vương Thanh cũng biết.

Việc này cũng đã khiến cho Vương Thanh nghiến răng nghiến lợi ghen tức một đoạn thời gian.

Ngay lúc Vương Thanh vén tay áo lên chuẩn bị đánh người một trận, tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Đại Vũ cũng đã nhạy bén phát giác được sát khí nồng nặc.

"Người nào a người nào a, gọi là Lục Lục gì gì đó sao, tôi đều quên hết rồi a~" Cũng không thèm để ý đến tay mình đang dính dầy dầu, trực tiếp nhéo nhéo khuôn mặt đang cau có của Vương Thanh, sau đó không quản mặt mũi lớn giọng cáo bạch "Người nào tỏ tình tôi cũng không nhớ a, tôi chỉ nhớ rõ Thanh ca tỏ tình mà thôi! "

"......" Thất sách a thất sách, Đại Vũ bây giờ đã hoàn toàn bị Vương Thanh thu phục rồi. Đây không phải là ngược cẩu, đây là tàn sát cẩu.

Ngoã ca và Đào cửu ngay lập tức đưa tay che mặt.

Đại Vũ sau khi không giữ mặt mũi tỏ tình liền len lén liếc mắt nhìn trộm phản ứng của Vương Thanh.

Ân, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn hơn không ít rồi đi.

Mẹ nó, anh đúng là cái thùng đại dấm chua.

//

Dù là đã qua tám năm nhưng tửu lượng của Đại Vũ vẫn là không có tiến bộ chút nào, tửu lượng một ly cũng đủ khiến cho cậu không thể cậy mạnh, mơ mơ hồ hồ.

Nếu không phải là Vương Thanh ngăn lại, Đại Vũ bây giờ có lẽ đã sớm nằm thẳng người trên vĩ nướng luôn rồi.

Ngõa ca cùng Đào ca ngoài sáng trong tối muốn chuốc say Đại Vũ. Sự thật không phải muốn cho Vương Thanh chiếm được tiện nghi, mà là bởi vì hai người Vương Thanh hôm nay không có lái xe đến.

Nếu phải đi về, thì chỉ có thể vác cả người Đại Vũ say đơ mà về thôi.

Cậu ta không phải ngày ngày đều luyện cơ ngực cơ bụng sao!

Ngoã ca cùng Đào ca trong lòng âm hiểm lập kế hoạch.

Khi thần trí của Đại Vũ bắt đầu trở nên không còn tỉnh táo nữa, Vương Thanh lịch sự nói lời tạm biệt, sau đó đem cả người Đại Vũ dễ dàng nâng lên rồi một mạch bỏ đi.

"Tôi thế nào lại có cảm giác...... chúng ta hình như lại đang giúp cậu ấy nữa rồi a." Ngoã ca nhìn thấy vẻ mặt rời đi của Vương Thanh tươi rói như hoa cúc, đột nhiên lên tiếng nói với Quách Đào.

"Tôi cũng cảm thấy đúng như vậy......" Quách Đào vuốt cằm, trầm ngâm "Nhìn động tác cậu ta nâng Đại Vũ dậy, thế nào mà lại thuận lợi như vậy được a~"

"......"

"......"

Hai người trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt đối phương, đồng thời phun ra một chữ.

"Thao!"

Vương Thanh cậu là cái đồ đại gà cay!!!

//

Nghiêng người đỡ lấy Đại Vũ đang say rượu, Vương Thanh không thể làm gì khác mà đi ở hướng phía bên ngoài đường lớn, thỉnh thoảng hắn trông chừng giúp cậu tránh né xe chạy và người đi đường. 

"Trời ạ" Vương Thanh bất động thanh sắc mặc Đại Vũ ghé trên cổ mình chiếm tiện nghi, ngoài miệng lại nói "Em có phải là cố ý uống rượu say để chiếm tiện nghi anh không a ~"

"Hắc hắc hắc......" Đại Vũ mơ mơ hồ hồ cười to.

"......"

Thật sự là uống quá nhiều rồi.

Nếu là bình thường nói lời này thì đã sớm bị vả miệng rồi nha.

Bước chân Đại Vũ đột nhiên loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống đất, Vương Thanh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thật không thể nhìn nỗi Đại Vũ tự mình lảo đảo bước đi nữa rồi.

Không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm người xuống cõng con sóc nhỏ say đến không biết trời trăng gì này ở trên lưng, đi trên đường cái chậm rãi về nhà.

Đèn đường ở ven đường đột nhiên được bật sáng lên, ánh nắng chiếu xuống những vệt sáng dài hắt lên thân ảnh hai người.

Cảm giác được mặt của Đại Vũ chôn vào cổ mình cọ qua cọ lại, từ từ ma sát.

Vẻ mặt của Vương Thanh nhất thời trở nên ôn nhu bất khả tư nghị.

"Thanh......" Đại Vũ nằm ở trên lưng chu chu môi bắt đầu nói mấy lời không rõ nghĩa.

Bởi vì do say rượu nên Đại Vũ nói cái gì Vương Thanh cũng nghe không hiểu, Vương Thanh tự cười một mình rồi chầm chậm cõng sóc nhỏ của hắn đi về phía trước.

Từng bước từng bước đi kiên định, hướng tới cánh cửa hạnh phúc thuộc về hai người bọn họ.

"Thanh...... em chưa bao giờ ngừng yêu anh a......"

"Thanh...... em đã thích anh từ lâu, từ lâu lắm rồi a......"

"Thanh...... anh không hiểu......"

Bước chân của Vương Thanh ngừng lại.

Hắn hiểu, hắn làm sao có thể không hiểu.

Cảm thụ hơi thở ấm áp của Đại Vũ ở bên tai, Vương Thanh nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ngắm đỉnh đầu của Đại Vũ. 

Thật may, cuối cùng anh cũng chờ được em.

Cho dù em bay rất xa, rất cao,

Anh biết em nhất định sẽ trở lại.

Trở lại bên cạnh anh.

Em xem, anh cược thắng rồi.

Thời khắc này chúng ta lại ở khoảng cách gần như vậy.

"Đại Vũ," Vương Thanh nhẹ nhàng mở miệng, giống như sợ kinh động đến người dường như đang ngủ say, "Em ngủ rồi sao?"

"......"

Đợi một lúc không nhận được lời đáp lại, Vương Thanh chỉ mỉm cười rồi tiếp tục đi tiếp về phía trước.

"Có mấy lời, cho dù anh không nói nhưng em hẳn đã hiểu."

"Tim của anh rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một Phùng Kiến Vũ mà thôi."

"Cho nên a, em không cần phải sợ, anh sẽ một mực phụng bồi em, đến hết cuộc đời này."

"Sau này a, anh sẽ không để cho em đau lòng, càng không để cho em một mình đi gánh vác bất cứ một chuyện gì nữa."

"Phùng Kiến Vũ, em không biết anh rất muốn rất muốn kết hôn với em."

Cái người nhẹ giọng thủ thỉ nói lời tỏ tình thì hai vành tai lẳng lặng chuyển sang đỏ.

Mà cái người nằm trên lưng hắn thì vành mắt lại từ từ đỏ lên.

—— Gặp đúng người là cảm giác như thế nào?

—— Cùng người ấy chung một chỗ, bạn sẽ không nhịn được nghĩ đến rất xa. Hai người không chỉ muốn hưởng thụ cảm giác vui vẻ trước mắt, mà là muốn cùng nhau vẽ nên rất nhiều hạnh phúc thật lâu thật lâu của sau này.

Tựa như Vương Thanh, gặp phải Phùng Kiến Vũ, liền xác định cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.