Thủy triều trên biển rì rào từng đợt từng đợt sóng đổ vào bờ, hiện lên một tầng lại một tầng bọt nước trắng.
Bong bóng màu tím và màu trắng nhè nhẹ chập chờn theo gió, mang theo hương hoa lavender nhàn nhạt từ những vòm hoa trang trí tạo nên một khung cảnh động lòng người.
Hàng ghế màu rượu dành cho khách mời được trang trí vô cùng tinh sảo, bao quanh bởi hoa hồng trắng và hoa lavender xen kẽ nở rộ.
Nhạc nền phát lên những giai điệu êm dịu nhẹ nhàng của bài hát《 Nay Hạ 》.
**Thiên địa chi gian, nhất phiến tình hảo.
Ánh mặt trời lấp lánh, gió nhẹ êm dịu.
Mà Phùng Kiến Vũ, ngày hôm nay sẽ chính thức trở thành người có tư cách cùng Vương Thanh đi hết cả đời này.
**Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Mỗi người trên mặt đều mang theo ý cười, ba mẹ hai nhà yên vị ở ngay hàng ghế đầu.
Quách Đào thân là người chủ trì hôn lễ, đứng ở phía sau trên bục cao,
Một thân tây trang chỉnh tề mỉm cười tươi rói.
Hôn lễ bắt đầu, hai người tay trong tay tiến vào hiện trường.
Thảm nhung trải thật dài, từ đầu bên này sang đến hết đầu bên kia. Đại Vũ câu môi mỉm cười, Vương Thanh thần sắc ổn trọng, từng bước từng bước ôn nhu tiến vào, rất nhiều người mặt đều đã sớm rơi lệ.
Đã qua nhiều năm, cho dù vật đổi sao dời, cuối cùng cũng nhận được đền bù mong muốn.
Đoạn đường này, hai người đã đi qua vô cùng chông gai và khổ cực rồi.
Thời gian giống như một cái sàng lớn, sàng qua rất nhiều tri kỷ và ái nhân, cuối cùng sót lại, chỉ còn có anh và em.
"Anh còn có gì muốn nói với em sao?" Đại Vũ len lén mở miệng, liếc trộm Vương Thanh bên cạnh.
"Đợi anh khoác lên người áo giáp, đạp thất thải tường vân, bay đến trước mặt em."
Cả hai nhìn nhau cười phì một tiếng.
Đó là lời tỏ tình mập mờ trên weibo của mười năm trước.
"Anh làm được rồi." Đại Vũ nghịch ngợm nháy mắt một cái.
"Bởi vì em là Tử Hà của anh."
//
"Tôi một mực tin tưởng hai người yêu nhau cho dù lượn quanh bao nhiêu vòng lớn, cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh nhau." Lưu Phương Kỳ mang theo nụ cười chúc phúc mở miệng, "Có thể được làm người chứng hôn cho hai người bọn họ tôi cảm thấy rất là vinh hạnh, mười năm này, bọn họ đã đi qua không ít gian nan."
Tuyên thệ của người chứng hôn, vốn là chuyện rất đứng đắn và nghiêm túc, nhưng lại bị một câu nói xen ngang của Quách Đào làm phá vỡ khung cảnh này.
"Vương Thanh cậu mau đứng thẳng người lên cho tôi! Vương. tháp nghiêng Pisa. Thanh! " Quách Đào một mặt xem thường. "Vừa nhìn thấy Đại Vũ thì liền cười đến mất thể diện, cậu còn có thể có chút xíu tiền đồ không hả Vương Thanh?"
Không riêng gì đám bạn thân phá lên cười, mà ngay cả ba mẹ hai nhà đang ngồi ở hàng ghế đầu cũng không nhịn được mỉm cười.
Vương Thanh nắm chặc tay ngăn trở khóe miệng vui vẻ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó nắm chặc lấy tay của Đại Vũ, cư nhiên đối mặt với sự nhạo báng của Quách Đào cũng không có phản bác.
"Cái đó, Đào ca anh chuyền micro cho em." Đại Vũ một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng, còn đưa tay ý bảo Quách Đào đưa micro đến cho cậu.
Tất cả mọi người một mặt mờ mịt, bao gồm cả Vương Thanh.
Ánh mắt Phùng Kiến Vũ ẩm ướt, so với thường ngày càng thêm sáng ngời.
"Vương Thanh tiên sinh tôn kính, anh có nguyện ý một đời một kiếp, bất ly bất khí, kiên định không dời, gả cho Phùng Kiến Vũ tiên sinh không?"
Vương Thanh sửng sốt, sau đó trong nháy mắt minh bạch.
Mười năm trước, cậu cũng từng hỏi qua hắn như vậy.
Vương Thanh cầm lấy micro của Lưu Phương Kỳ, dưới tất cả ánh nhìn nghi hoặc cùng khó hiểu của mọi người, mở miệng trả lời một câu giống y như đúc của mười năm trước.
"Không muốn."
"Bởi vì cưới và gả không giống nhau."
Đại Vũ bởi vì không có được câu trả lời mình mong muốn, cũng giống như mười năm trước mang theo nụ cười nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Vương Thanh.
"Mười năm cũng đã qua rồi, chúng ta hòa hợp với nhau một chút đi, em nói như vậy có được hay không? Vương thái thái của anh."
Khóe mắt Vương Thanh tất cả đều là ôn nhu, đem tràn đầy cưng chìu thân mật dành cho người trước mặt, trong không khí xung quanh đều là hơi thở ngọt ngào nồng đậm cưng chìu.
"Được a."
Phùng Kiến Vũ chớp mắt một cái, vẫn không nhịn được mà rơi lệ.
Em chờ đợi khoảnh khắc này đợi đến thật lâu, làm sao mà sẽ không được.
"Anh......" Đại Vũ nghẹn ngào, hắng hắng cổ họng "Anh cần phải suy nghĩ kỹ a, em đây rất khó phục vụ."
Vương Thanh đeo lên nhẫn cho Đại Vũ, nâng tay lên lau nước mắt cho cậu rồi mỉm cười, lớn tiếng nói một đoạn.
Từ micro truyền vào, thanh âm cứng rắn vọng ra, vây lượn bên tai của mỗi một tân khách đứng bên dưới.
"Anh biết em rất khó phục vụ a, nhưng anh chính là muốn phục vụ em, vậy phải làm sao đây?"
"Sinh mạng ngắn ngủi như vậy, thế giới lại loạn như vậy, anh không muốn cùng em cãi vã, cũng không muốn cùng em thấp thỏm, càng không muốn cùng em có một giây tiếc nuối nào."
"Anh làm gì mà có được chút tính khí tốt nào, tất cả tính khí tốt của anh có được, còn không phải là bởi vì do yêu em sao."
"Anh không có khả năng cho em được nhiều thứ, nhưng anh lại có một thứ gọi là tận lực hết mình, anh mặc dù có chút ích kỷ, nhưng có lúc nào anh đối với em ích kỷ chưa, cho nên chỉ cần là thứ Vương Thanh anh có, em nếu muốn thì liền có thể cầm toàn bộ mang đi hết."
"Cho nên đối với anh a, "
Vương Thanh nâng lên tay Đại Vũ, hai người mười ngón tay đan chặc, hai chiếc nhẫn dưới ánh quang chiếu rọi lấp lánh, ánh vào trong mắt mỗi một người có mặt.
"Anh muốn bắt nhốt cả người em lại, có như vậy thì cho dù sau này em muốn nháo với anh như thế nào, anh cũng không sợ em sẽ chạy mất."
"Bắt đầu từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em,"
"Bắt đầu từ khi chúng ta không ngừng gặp mặt nhau,"
"Bắt đầu từ khi em cùng anh trải qua mỗi một lần sinh nhật,"
"Bắt đầu từ khi em không ngừng mang đến cho anh vui mừng và cảm động,"
"Bắt đầu từ khi em theo anh bước vào vòng giải trí phức tạp này,"
"Bắt đầu từ khi em ở đây cùng anh đáp ứng mười năm ước hẹn của chúng ta,"
"Bắt đầu từ khi em được gọi là Phùng Kiến Vũ,"
"Chúng ta đã mệnh trung chỉ định phải cùng nhau đi hết con đường gọi là tình yêu này."
"Em luôn là chê anh thích ăn dấm, nhưng anh chỉ là bởi vì yêu em, nên anh xem ai cũng giống như tình địch."
"Anh bây giờ cũng bắt đầu thấy hối hận, nếu như anh từ sớm đã tỏ tình với em, có phải chúng ta sẽ không phải ngây ngốc bỏ lỡ nhau tận tám năm trời."
Khi đó Vương Thanh chỉ mới bước vào độ tuổi hai mươi, cho dù có bày tỏ, đoán chừng cũng là một gương mặt ngạo kiều, vả lại còn không được tự nhiên.
Nhưng khi đã trải qua nhiều năm như vậy, một lần nữa nhìn thẳng vào tâm ý ẩn sâu của năm đó, hôm nay cũng chỉ còn dư lại một mảnh ôn nhu hồ đồ.
Vương Thanh ý cười càng lúc càng sâu, nhìn Đại Vũ khóc đến mất hết hình tượng không nhịn được vươn tay kéo người vào trong ngực.
"Bất kể như thế nào, hôm nay em rốt cuộc đã trở thành vợ của anh rồi,"
"Vương Thanh anh, rốt cuộc cũng đã đợi được Phùng Kiến Vũ."
Tiếng vỗ tay náo động vang lên.
Ngay cả trong mắt Lưu đạo và Đào ca cũng lóe lệ quang.
"Nguyện vọng sinh nhật hai mươi bốn tuổi của em chính là hi vọng có một ngày hai chúng ta có thể ở bên nhau thật hạnh phúc."
Đại Vũ nói xong, sau đó không nhịn được nghĩ đến lời bài hát song ca kia của hai người,
Em vì anh ôm ấp ước nguyện, anh lại vì em thực hiện.
Vương Thanh nhe răng cười thật tươi.
"Chỉ nguyện có được tâm của người, bạc đầu không tương ly." Quách Đào hít hít mũi, mặc dù có chút nghẹn ngào nhưng vẫn duy trì nụ cười tràn đầy "Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ, chúc phúc hai người! "
Vương Thanh đỡ lấy bả vai Đại Vũ, trước mặt tất cả mọi người cúi người hôn môi sâu.
Anh không biết tương lai chúng ta có thể gặp phải khó khăn gì, anh cũng không chắc sau này chúng ta có cãi vả hay không,
Anh chỉ biết là, phần tình yêu này của chúng ta mãi không thay đổi,
Em là **độc gia ký ức của anh, là người mang đến cho anh quãng thời gian tốt đẹp nhất,
Là người khiến cho anh vừa gặp đã yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Phùng Kiến Vũ,
Anh yêu em.
—— Phiên ngoại hôn lễ TBC ——
_______________________________
**Thiên địa chi gian, nhất phiến tình hảo: Giữa trời và đất, một mảnh tình trong.
**Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nắm tay người, cho đến bạc đầu.