Chúa tể Kiếm Đạo thật là
hung hãn, lại có thể trực tiếp công kích thú Cô Lỗ. Đối mặt tồn tại vĩ
đại như Cô Lỗ, là Thần thú thái cổ to lớn có thể qua lại tự nhiên ở sâu
trong Thiên đường viễn cổ, vậy mà hắn vẫn ngang tàng không sợ, không hổ
là tâm linh kiếm đạo rèn giũa, không gì địch nổi, xưa nay chưa từng có,
không gì có thể phá được kiếm tâm của hắn.
Kiếm của hắn, mới là kiếm chân chính.
Bùm!
Giống như kim thép đâm vào bề mặt ngọc lưu ly.
Toàn thân thú Cô Lỗ bọc trong lớp bọt khí, kiếm của Chúa tể Kiếm Đạo đâm vào bong bóng, không ngừng xoay tròn, mỗi một lần nháy mắt xoay chuyển
hàng tỷ lần, muốn chui vào bên trong. Đáng tiếc vô ích, không gì có thể
phá hỏng được bong bóng của thú Cô Lỗ.
Ục ục!
Một cái bong bóng phun ra, bong bóng của thú Cô Lỗ bắn về phía Chúa tể Kiếm Đạo.
Chúa tể Kiếm Đạo biến sắc, biết mình mà bị bao lấy, nhất định không thể
thoát ra được, sẽ lập tức lọt vào hoàn cảnh nguy hiểm. Thân thể hắn xoay chuyển, kiếm thuật chấn động, thanh kiếm gấp khúc thành độ cong lớn,
đột nhiên bắn ra, bất ngờ đánh văng bong bóng đang ập tới.
"Lợi hại!"
Dương Kỳ nhìn cảnh này, cảm thấy bội phục sâu sắc một đòn búng kiếm của
Chúa tể Kiếm Đạo, tu vi và kinh nghiệm kiếm đạo như thế, hắn không thể
so sánh được.
Sử dụng kiếm thuật đánh văng bong bóng của thú Cô Lỗ, quả thật không
phải là chuyện ai cũng làm được, cố tình Chúa tể Kiếm Đạo lại làm được.
Thú Cô Lỗ vươn một vuốt ra, chỉ một cái.
Bong bóng kia bỗng nhiên trải rộng ra, hóa thành tấm lưới ngập trời, bao trùm lên Chúa tể Kiếm Đạo. Đây là lần đầu tiên Dương Kỳ nhìn thấy bong
bóng của thú Cô Lỗ biến hóa, trước kia thú Cô Lỗ chỉ phun ra bong bóng,
căn bản không có nhiều biến đổi khác, xem ra hôm nay gặp được tu vi của
Chúa tể Kiếm Đạo mới chịu làm nghiêm túc.
Trong lòng hắn cũng đang bắt chước tu vi của thú Cô Lỗ, Cô Lỗ thần công
của mình thu được rất nhiều huyền bí và kinh nghiệm trong loại chiến đấu này, khắc độ tinh thần mạnh mẽ của hắn đang không ngừng tính toán, ngày càng viên mãn thuần thục.
Có lẽ, lần này đi sâu trong Thiên đường viễn cổ, tu vi của hắn có thể
thăng cấp tới 100 tỷ khắc độ tinh thần, có khi trở thành mấy tồn tại
mạnh nhất Thần giới.
Tu vi của hắn bây giờ là 80 tỷ khắc độ tinh thần, còn xa mới tới 100 tỷ, về sau thăng cấp ngày càng khó khăn. Nhưng sâu trong Thiên đường viễn
cổ có rất nhiều bảo tàng, có lẽ hắn sẽ tìm được bảo tàng cùng truyền
thừa chân chính, lấy được thần uy vô địch của Thiên đường viễn cổ.
- Nhất kiếm trấn bát hoang!
Chúa tể Kiếm Đạo phát ra một tiếng kiếm vang thật dài, thân thể biến hóa như chín con rồng xông lên, tám mắt là kiếm quang, tụ tập thành mặt
gương, đẩy căng tấm lưới biến từ bong bóng của thú Cô Lỗ. Thân thể hắn
hơi biến hóa, lại xông ra khỏi chiếc lưới trời, cả người biến hóa bay
lên, nhẹ nhàng tuyệt diệu, lại mang theo ý không thể nắm bắt được.
Dương Kỳ phỏng đoán Cánh hạo kiếp của mình cũng không thể biến hóa linh hoạt như hắn.
Thú Cô Lỗ lại hồn nhiên không để ý, lại giơ móng vuốt lên, lập tức bong
bóng kéo dài ra, cũng biến thành một cây kiếm khí thật dài, tùy theo ý
muốn, đâm thẳng về phía Chúa tể Kiếm Đạo.
Đây là lần đầu tiên Dương Kỳ thấy được Thú Cô Lỗ thi triển kiếm thuật,
không ai có thể so đấu kiếm thuật với Chúa tể Kiếm Đạo, Dương Kỳ cũng
không được, nhưng thú Cô Lỗ làm được.
Nó hóa khí thành kiếm, dùng kiếm như thần, một kiếm đâm ra, tư thế phiêu dật kia dường như còn trên cả Chúa tể Kiếm Đạo.
- Kiếm thuật hay.
Chúa tể Kiếm Đạo nhìn kiếm khí đánh tới, thần sắc chấn động:
- Tồn tại vĩ đại, kiếm thuật của ngươi mới đúng là kiếm thuật chân
chính. Nhưng là kiếm, ta là vương giả, trên trời dưới đất không ai có
thể luận kiếm với ta, cho dù là ngươi cũng không được. Ta mới là Kiếm
Chủ chân chính, tôn sư vạn kiếm.
Xoạt xoạt xoạt....
Chúa tể Kiếm Đạo chân chính vận dụng kiếm thuật, mỗi một kiếm đều tự
nhiên như trời đụng thẳng vào kiếm thuật của thú Cô Lỗ. Hai đại kiếm
thuật quấn quanh, biến đổi trong hư không. Chúa tể Kiếm Đạo bắt đầu đổi
thủ thành đánh, áp sát từng bước, muốn phá đi kiếm thuật của thú Cô Lỗ.
Tuy rằng kiếm của thú Cô Lỗ chỉ là kiếm khí, nhưng kiếm khí này rất có
thể là thanh kiếm đứng đầu Thần giới, Chúa tể Kiếm Đạo cũng không thể
coi thường.
- Kiếm đãng thiên hạ!
- Phá kiếm cửu châu!
- Một kiếm phá thiên!
- Kiếm diệt sơn hà!
- Kiếm khí như hồng!
- Thiên sương mãn địa!
- Nhất kiếm cầu đạo!
- Trảm đoạn tương lai!
- Thiên mệnh trong tay!
- Kiếm như vận mệnh!
.........
Chỉ trong khoảng khắc, Chúa tể Kiếm Đạo càng đánh càng hăng, cả người
xoay tròn như chong chóng, xuất hiện như quỷ thần, như rồng thần xuất
hiện độc bá thiên hạ, như thiên đạo xoay chuyển, thi triển ra đủ các
loại chiêu thức kiếm đạo. Dương Kỳ vốn không thấy có chiêu thức kiếm đạo nào lặp lại, trong khoảng khắc, Chúa tể Kiếm Đạo thi triển ra chừng mấy ngàn đại kiếm chiêu tuyệt sát, như thiên hà cuồn cuộn trút xuống, mỗi
một lần đều phá đi kiếm khí của thú Cô Lỗ.
Đáng tiếc, kiếm khí của thú Cô Lỗ giống như tòa cửa ải không thể bị công phá, trấn áp mọi xâm nhập. Mặc kệ kiếm thuật của đối phương hung hãn cỡ nào, cũng không thể ngăn cản thần kiếm này, bất cứ đạo kiếm thuật nào
đều bị chặn lại, kiếm đạo chân ý toàn bị phân rã hết.
Ục ục! Ục cục!
Đấu kiếm chừng 2 tiếng, dường như thú Cô Lỗ cảm thấy không cần phải tiếp tục như vậy, đột nhiên phun mạnh một hơi, thân thể phình to dữ dội, lên tới cực hạn, khoảng khắc vận chuyển, toàn bộ Thiên đường viễn cổ cũng
lắc lư.
Xì!
Kiếm khí của nó cũng đột nhiên phình to, biến thành thanh kiếm khổng lồ, to như ván cửa, hung hăng đánh xuống. Chỉ đánh ra một kiếm vô cùng đơn
giản.
Nhưng mà Chúa tể Kiếm Đạo lại không cách nào cản được.
Bùm!
Trường kiếm trong tay Chúa tể Kiếm Đạo lại vỡ tan, cả người bị đập mạnh
sâu vào trong mặt đất, gắn vào trong thần điện Thanh Đồng, không còn
hình người, mà là một thanh kiếm.
Nguyên hình của Chúa tể Kiếm Đạo, chính là một thanh kiếm, cũng giống như Chúa tể Quang Minh.
Khi giới hỗn độn thượng cổ nổ tung, hắn là một thanh thần kiếm trời
sinh, mang theo nguyên hình kiếm, rất có khả năng cũng là thanh kiếm đầu tiên trên đời. Kiếm này vô địch, kiếm thuật đứng đầu. Chẳng qua khác
với thú Cô Lỗ, không thể chiến thắng được thú Cô Lỗ.
- Xá kiếm cầu sát! Kiếm không thể hủy!
Chúa tể Kiếm Đạo biến thành nguyên hình, vẫn không chết đi hay ngã
xuống, mà dùng tốc độ nhanh gấp 10 lần vừa rồi, hung hăng bắn ra. Không
phải bắn về phía thú Cô Lỗ, mà là bắn về phía Dương Kỳ. Đây là tuyệt học vô thượng cầu thắng trong thua của hắn, là phản kích hung hãn nhất, một đòn hồi quang phản chiếu. Hắn biết mình không thể đánh bại được thú Cô
Lỗ, nhưng vẫn có thể đánh bại Dương Kỳ.
Hắn biến thành nguyên hình, bộ dạng trời sinh là một thanh thần kiếm
tuyệt thế, nhắm ngay Dương Kỳ, dốc hết tất cả tinh khí thần vào trong
một kiếm này. Đây là một kiếm cầu thắng trong thất bại, một kiếm thảm
thiết nhất. Chỉ cần có thể một kiếm giết Dương Kỳ, lấy được Chư thần ấn
ký của hắn, tất cả thành tựu của hắn sẽ lập tức tăng mạnh, trốn khỏi thú Cô Lỗ đuổi giết, thậm chí nhét Thiên đường viễn cổ vào túi, lấy được
bản chất mạnh nhất.
Đến khi đó, hắn cũng có khả năng lập tức thăng cấp thành tồn tại như thú Cô Lỗ.
Thú Cô Lỗ không phải cảnh giới nửa bước Vô Vô, nhưng tu vi của nó không
khác gì nửa bước Vô Vô, không biết là loại cảnh giới gì, Chúa tể Kiếm
Đạo cũng không nhìn thấu.
- Một kiếm đoạt xá!
Dương Kỳ đột nhiên cảnh giác, Chúa tể Kiếm Đạo đánh về phía hắn, đây là
biến hóa mạo hiểm nhất, cũng là biến hóa tốt nhất. Hơn nữa hắn cảm giác
được, đây là một kiếm liều mạng nhất của Chúa tể Kiếm Đạo.
Trước đó, Chúa tể Kiếm Đạo thể hiện ra một đòn mạnh nhất, cũng chỉ là
công kích mạnh nhất mà thôi. Còn bây giờ, Chúa tể Kiếm Đạo liều mạng
sống chết, uy lực khác rất lớn.
Đây mới là bùng nổ chân chính.
Dương Kỳ dựa vào trực giác, hắn cảm giác được nếu một kiếm này chém
trúng mình, vậy thì tất cả tinh khí thần, tất cả kỳ ngộ, vận mệnh, công
lực, nguyên khí, khắc độ tinh thần của mình, đều sẽ bị Chúa tể Kiếm Đạo
cướp lấy, một kiếm chiếm đoạt quỷ thần khó lường.
Kiếm thuật này chính là một kiếm liều mạng lần cuối, nơi đi ngang qua, tất cả sức sống đều bị hút vào trong kiếm.
Chúa tể Kiếm Đạo liều mạng một trận, đây là kiếm số lớn nhất trong đời!
Thú Cô Lỗ nhìn một kiếm này đâm về phía Dương Kỳ, nó cũng không ra tay,
dường như đang nhìn Dương Kỳ có thể đối phó được hay không. Đây là kiếp
số cũng là thử thách. Nếu có thể đối phó, vậy hắn còn có tư cách hàng
phục Chúa tể Kiếm Đạo; Nếu không thể chống lại được, vậy thì Dương Kỳ
phải chết.
Đây là thử thách của Cô Lỗ.
Cô Lỗ không phải người thủ hộ của Dương Kỳ, cũng không phải bảo mẫu của
hắn. Chết sống của Dương Kỳ không có liên quan gì tới nó, đây cũng là
nguyên nhân vì sao bình thường Dương Kỳ không lợi dụng thú Cô Lỗ.
Một kiếm này, cực nhanh.
Không thể diễn tả bằng chữ nào, không cần thời gian, thời gian chầm
chậm, thời gian trôi qua cũng không thể ngăn cản một kiếm này đâm tới.
Đối mặt một kiếm này, Dương Kỳ biết bất cứ ngăn cản gì cũng đều là buồn
cười, hắn đột nhiên mỉm cười, như bước vào một loại cảnh giới vô sinh vô diệt không linh cực điểm.
Kiếm đại đạo, Nhất kiếm đông lai.
Một kiếm này không có gì ngăn cản, liền xẹt qua cổ họng Dương Kỳ, mạnh
mẽ chém giết Dương Kỳ. Bởi vì Dương Kỳ không có chống cự, tất cả chống
cự đều phí công, đây là một kiếm liều mạng của Chúa tể Kiếm Đạo.
Khoảnh khắc Dương Kỳ bị chém giết, cả người biến mất, nói cho đúng, là bị thần kiếm bản thân Chúa tể Kiếm Đạo hút vào bên trong.
Thân mình Chúa tể Kiếm Đạo là thanh kiếm này, chém giết Dương Kỳ, hấp
thụ năng lượng. Hiện giờ Dương Kỳ lại không tránh né, không chống cự,
tương kế tựu kế để hắn một kiếm chém giết, cho hắn hút vào. Đây là hành
vi đại dũng khí, đại tư duy, đại trí tuệ, đại quyết đoán, cũng chỉ có
một chiêu này mới là tốt nhất, cũng là vào chỗ chết mới tìm được đường
sống.
Một kiếm liều mạng của Chúa tể Kiếm Đạo, là liều chết tìm đường sống, Dương Kỳ cũng vậy.
Bây giờ, ý chí tinh thần của hai bên đang đấu nhau lần cuối.
Chúa tể Kiếm Đạo một kiếm chém Dương Kỳ, hấp thu khắc độ tinh thần thân
thể hắn, nhưng muốn dung hợp thì lại là một chuyện rắc rối. Hắn không
thể nhanh chóng tiêu hóa Dương Kỳ. Nếu tinh thần Dương Kỳ bối rối trốn
tránh, bị hắn chém giết, vậy thì tiêu hóa rất đơn giản, bởi vì tâm linh
mất đi bảo vệ, khoảng khắc sẽ sụp đổ.
Nhưng Dương Kỳ ngồi yên mà đợi, bảo hộ tâm linh, mặc kệ cho chém giết,
một điểm linh quang như kho tàng, vĩnh viễn không tắt. Vận mệnh quốc gia hưng thịnh, sau khi bị chém giết, chẳng những không chết, ngược lại còn muốn trấn áp Chúa tể Kiếm Đạo đoạt xá.