Thánh Vương

Chương 1515: Hàng phục Kiếm Chủ



Liều mạng sống chết, chỉ trong khoảng khắc.

Thần niệm Dương Kỳ tụ tập một cụm, đối đầu với Chúa tể Kiếm Đạo, đây là hành vi cực kỳ nguy hiểm. Nhưng mà Chúa tể Kiếm Đạo đã bị thương, hơn nữa là hai lần liên tục, tu vi Dương Kỳ tăng vọt, nhắm trúng cơ hội của lần này.

Hơn nữa, đây cũng là cơ hội duy nhất để hắn hàng phục Chúa tể Kiếm Đạo. Bằng không thì dù là mượn thú Cô Lỗ áp chế Chúa tể Kiếm Đạo, tối đa cũng chỉ phong ấn đối phương vĩnh hằng, muốn hàng phục thì quá khó.

Còn bây giờ thì hoàn toàn khác.

Linh hồn giao đấu, Chúa tể Kiếm Đạo thất bại thì có nghĩa là hắn chân chính sụp đổ, không thể nổi lên được, rơi xuống thành nô lệ của Dương Kỳ.

Một thanh thần kiếm cứ không ngừng chấn động trong thần điện Thanh Đồng, bên trên có khi hiện ra hơi thở Thần tượng vương, có khi như biến thành hang đá Đại Mộ.

Đây là chiến đấu trong tinh thần của Dương Kỳ, không thành công liền thành nhân.

Loại chiến đấu này, hai bên đều là được ăn cả ngã về không.

- Tiểu tử giỏi lắm.

Chúa tể Kiếm Đạo gầm lên:

- Khôn ngờ ngươi cũng tàn nhẫn như ta, không hổ là hạng người kiêu hùng. Xem ra là ta coi thường ngươi, nhưng mà ngươi đấu ý chí với ta, đúng là quá tự tin. Một người tự tin là điều tốt, nhưng quá đáng thì lại là chuyện xấu.

- Đừng nói thừa, Chúa tể Kiếm Đạo, lần này chúng ta chân chính chiến đấu linh hồn, vậy thì tới đây! Thiên đường viễn cổ, cho ta lực lượng. Lực Thiên đường. Phủ xuống đây.

Giọng của Dương Kỳ cũng truyền ra từ trong thần kiếm.

Ầm ầm!

Dương Kỳ dường như thúc đẩy thứ khác, một cỗ khí cơ hùng hồn truyền ra từ bên trong, liền dẫn tới tất cả thần uy trong Thiên đường viễn cổ. Rất nhiều hơi thở ở Thiên đường viễn cổbị Thần tượng trấn ngục kính kích hoạt, khắp nơi là đại trận Thiên đường.

Thú Cô Lỗ khoanh tay đứng nhìn.

Ô ô ô....

Bên trên thần kiếm, lực lượng Thiên đường viễn cổ truyền vào, Chúa tể Kiếm Đạo tức giận:

- Lại có thể mượn thần uy Thiên đường viễn cổ, đúng là mơ mộng hão huyền. Cho dù Chúa tể sống lại, cũng không cách nào hàng phục ta. Ta muốn ngươi chết hoàn toàn, Chư thần ấn ký là của ta.

- Vậy sao? Trong khoảng khắc ngươi chém giết ta, Chúa tể Kiếm Đạo ngươi cũng đã trúng kế. Chúa tể sống lại cũng không làm gì được ngươi, nhưng Chân Ma vô thượng và Chúa tể cùng sống lại thì sao?

Dương Kỳ đột nhiên rống to:

- Chân Ma Chúa tể, Thần Ma nhất thể, tuy hai mà một.

Oong....

Nhất thời, sâu trong Thiên đường viễn cổ, bóng người cao lớn xuất hiện, bóng người khổng lồ viễn cổ không ai so sánh được, ánh sáng đan xen.

Người khổng lồ viễn cổ, chính là Chúa tể vô thượng.

Nhưng bây giờ, mặt trước Chúa tể vô thượng là ánh sáng vạn trượng, mặt sau là vực sâu tối đen. Gương mặt mặt sau, là khuôn mặt của Chân Ma vô thượng.

Hai thân thể hoàn toàn khác dung hợp một chỗ, hình thành người hai mặt.

Rắc!

Năng lượng và ý chí hai vị đại năng hòa hợp một chỗ, nước lửa đối đầu, sẽ xảy ra nổ tung. Nhưng ngay khi lập tức nổ tung, người hai mặt này chui vào trong thần kiếm, rồi mởi nổ lớn.

A!

Chúa tể Kiếm Đạo phát ra tiếng hét thảm thiết, tương đương tự mình gánh chịu ý niệm của hai đại cao thủ Chúa tể vô thượng và Chân Ma vô thượng giao đấu, nằm giữa hai bên bị đánh trúng, đủ biết hậu quả gì.

- Đây là sân nhà của ta, nơi này là đế quốc của ta, nơi này là thiên địa của ta, nơi này là vũ trụ của ta. Chúa tể Kiếm Đạo, lần này ngươi tính sai rồi.

Dương Kỳ quát lớn:

- Đi ra!

Vù!

Trong nổ tung, hắn mang theo thanh thần kiếm này lập tức xuyên ra ngoài thần điện Thanh Đồng. Rời khỏi phạm vi thần điện Thanh Đồng, cũng là lực lượng lớn nhất của hắn, chỉ có trong nháy mắt nổ tung, hắn mới có thể điều khiển thần kiếm na di ra một chút khoảng cách đó. Nhưng chỉ một chút khoảng cách này, lại làm Chúa tể Kiếm Đạo đang đứng ở hoàn cảnh nguy hiểm tuyệt vọng.

Vốn Chúa tể Kiếm Đạo ở bên trong thần điện Thanh Đồng có thể còn an toàn. Ra khỏi phạm vi thần điện Thanh Đồng, sẽ khiến rất nhiều lực Thiên đường viễn cổ cuồng bạo công kích hắn. Với tu vi của hắn, dù là ai cũng không thể trục xuất hắn khỏi thần điện Thanh Đồng, nhưng bây giờ Dương Kỳ lại khống chế thân thể hắn, trực tiếp ra khỏi thần điện Thanh Đồng, nguy hiểm liền phủ xuống.

Ầm ầm!

Ngay khoảng khắc thần kiếm ra khỏi thần điện Thanh Đồng, vô số sấm sét trong hư không ầm ầm đánh xuống. Mỗi một cái sấm sét chỉ lóe lên rất nhỏ, nhưng ẩn chứa lực lượng đại trận thái cổ khổng lồ, Thiên đường viễn cổ phải xóa sổ khác loài!

Chúa tể Kiếm Đạo chính là cực khác loài, hắn vẫn nấp trong thần điện Thanh Đồng không bị Thiên đường viễn cổ phát hiện, nhưng bước ra ngoài thần điện Thanh Đồng, ý chí của Thiên đường viễn cổ phát hiện ra lại còn một cái đại họa như thế, lập tức điều động tất cả trận pháp, công kích hủy diệt ý chí của Chúa tể Kiếm Đạo. Chúa tể Kiếm Đạo càng mạnh, uy lực Thiên đường viễn cổ lại càng mạnh hơn.

Thú Cô Lỗ nhìn thấy vậy, lắc đầu.

Nó biết, trận đấu này đã phân thắng thua, tiếp theo chỉ là thời gian dài ngắn. Từ khi Chúa tể Kiếm Đạo bị Dương Kỳ kéo ra ngoài thần điện Thanh Đồng, Thiên đường viễn cổ phát động thần uy căn nguyên, vận mệnh của Chúa tể Kiếm Đạo đã được quyết định.

A a a a a a a a a.....

Vô số tiếng gào thét truyền ra từ thân thể Chúa tể Kiếm Đạo, hắn gào thảm thiết, đánh trả dữ dội, thanh thần kiếm này muốn chém nát mọi trói buộc của Thiên đường viễn cổ, quay trở lại thần điện Thanh Đồng.

Đáng tiếc, đánh trả của hắn càng lợi hại, vậy thì Thiên đường viễn cổ đánh phá càng dữ dội hơn. Nếu là bình thường thì hắn còn có thể quay trở lại thần điện thần điện Thanh Đồng, nhưng bây giờ Dương Kỳ đang ở ngay trong thân thể hắn. Một khi tâm linh thất thủ, hắn sẽ có nguy hiểm bị Dương Kỳ đoạt xá hàng phục, Chư thần ấn ký Ngọc hiền giả không phải dễ chọc.

- Chúa tể Kiếm Đạo, hiện giờ ngươi đã rơi vào bối rối sâu nhất, tâm linh thất thủ, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn, để ta hàng phục ngươi đi.

Dương Kỳ rất bình tĩnh, thay phiên thi triển Chư thần ấn ký và Ngọc hiền giả, đột nhiên tập kích. Trong khoảng khắc Chúa tể Kiếm Đạo ổn định thân thể, thanh thần kiếm liền ngừng lại, bị trấn áp không thể nhúc nhích, phải gánh chịu Thiên đường viễn cổ chà đạp.

Ầm ầm!

Một bàn tay lớn xé xó bay tới, bàn tay lớn đó là tay Chúa tể, tay Thượng Đế chân chính. Hung hăng cầm lấy trường kiếm, đây là lực lượng chân chính của Thiên đường viễn cổ. Chậm chạp không tiêu diệt được Chúa tể Kiếm Đạo, thần uy sâu trong Thiên đường viễn cổ dường như phẫn nộ, bộc phát ra một đòn mạnh nhất.

Tay Thượng Đế nắm chặt trường kiếm, Chúa tể Kiếm Đạo liền cảm nhận được lực lượng không thể chống lại, nhưng tâm linh của hắn tỉnh táo lại:

- Kiếp số, kiếp số. Chúa tể Kiếm Đạo ta trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng giải trừ Chư thần ấn ký hàng phục. Nhưng bây giờ còn chưa đi ra ngoài, lại bị Chư thần ấn ký hàng phục lần nữa, chẳng lẽ đây là vận mệnh? Vận mệnh đáng chết? Ta tuyệt đối sẽ không hàng phục, ta tình nguyện chết, cũng muốn được tự do!

- Chết cũng sẽ không cho ngươi được tự do!

Dương Kỳ biết, lúc này Chúa tể Kiếm Đạo đã đến đường cùng, thậm chí muốn ôm mình chết cung, đáng tiếc mọi thứ đều vô ích.

Vốn anh hùng mạt lộ, theo diễn biến bình thường là Dương Kỳ thả Chúa tể Kiếm Đạo một đường, sau đó Chúa tể Kiếm Đạo cảm kích, đầu quỳ bái.

Đáng tiếc, cảnh này nhất định sẽ không xảy ra.

Bởi vì tu vi đến cảnh giới này, buông tha cho kẻ thù, trông đợi kẻ thù cảm kích là ngu ngốc, biểu hiện tâm linh yếu đuổi. Đến cảnh giới này, bất kỳ ai đều có đạo của mình, biện pháp duy nhất là lấy đạo của mình trấn áp đạo của người khác. Nếu nổi lòng tha cho kẻ địch, đó là chính ngươi đã thu.

Đây là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.

Dương Kỳ sẽ không làm, Chúa tể Kiếm Đạo lại càng không vì Dương Kỳ tha hắn một lần mà quỳ bái.

Trước mắt, chỉ có một đường đi tới bóng tối, vĩnh viễn không quay đầu được.

- Vô thương vĩnh táng!

Dương Kỳ thi triển ra ra một chiêu cuối cùng của Thánh Vương thập đạo, cả người hóa thành Đại Mộ vô địch. Đại Mộ kéo tới, thẩm thấu từ bên trong, mai táng Chúa tể Kiếm Đạo.

Chúa tể Kiếm Đạo vẫn còn chống trả, hắn phát ra tiếng hát vang, tiếng kiếm búng lên truyền ra:

"Thiên thương thương hề duy kiếm hồn, phách bất phục hề linh sở quy, tâm mang mang hề hà sở vi? Thần linh linh hề thị gia hương..."

- Dương Kỳ, lần này ngươi đúng là lợi hại, lại có thể dẫn ta vào rọ. Nhưng ngươi còn chưa thử qua một chiêu kiếm đạo cuối cùng của ta, tồn tại vĩ đại kia cũng chưa thử qua.

Giọng của Chúa tể Kiếm Đạo rất bình tĩnh, hắn nói tiếp:

- Một chiêu cuối cùng, gọi là Gia hương. Chúng ta đều về nhà thôi, nơi này không phải chỗ của chúng ta, cũng không phải quê hương của chúng ta, dẫn ngươi về nhà.

Ô ô ô ô...

Cuối cùng, một chiêu cuối cùn, Chúa tể Kiếm Đạo chân chính thi triển ra ra một đòn ngọc đá cùng vỡ. Mặc kệ hắn có giết được Dương Kỳ hay không, chính hắn sẽ phải chết, nhưng đối với hắn, là về tới quê nhà.

Thi triển ra một chiêu, không có kiếm khí sắc bén, cũng không có thần uy hùng hồn, càng không có võ đạo cực mạnh... Chỉ có một loại ý nghĩ về nhà.

Lãng tử suy sụp thật lâu, cuối cùng nổi lòng muốn về nhà, phải về tới quê nhà của mình.

Loại kiếm đạo này, mới là kiếm đạo chân chính của Chúa tể Kiếm Đạo.

Chúa tể Kiếm Đạo là lãng tử lang bạt, hắn du đãng ở bên ngoài, không có chỗ gửi gắm tâm linh, nhưng lúc này hắn muốn về nhà, không ai ngăn cản được hắn.

Một chiêu kiếm đạo này, chính là Gia hương.

Trong nháy mắt này, Dương Kỳ cảm giác được mình cũng như bị Chúa tể Kiếm Đạo dẫn vào quê nhà của hắn, chính là nơi về vĩnh hàng, chết đi, biến mất trên thế giới ày, hoàn toàn không còn. Hóa thành tro bụi, tra tấn vĩnh hằng đang đợi hắn, dấu vết tồn tại cuối cùng trên thế giới này cũng biến mất.

- Ai là quê nhà? Đâu là quê nhà? Hồn phách không nhà, trong trời đất, khắp nơi là quê nhà, nơi an lòng là quê nhà...

Vào lúc này, linh hồn tư duy của Dương Kỳ như rơi vào trạng thái buồn ngủ, hắn dường như sắp hôn mê, hoàn toàn diệt vong. Trong khoảng khắc cuối cùng, tâm linh hắn bỗng lóe lên:

- Ta chính là quê nhà của ngươi...

Ầm ầm!

Tiếng nổ lớn truyền ra từ thần kiếm, ý niệm của Dương Kỳ chỉ trong khoảng khắc như cũng rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Hắn cảm giác được đã biến mất, không biết gì cả. Hắn đã chết, hay là hôn mê? Không ai biết được.

Nhưng mà, hắn biết mình bị một lần đả kích chưa từng có, bởi vì hắn chưa từng hôn mê. Tu vi của Chúa tể Kiếm Đạo, thật là quá mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.