Thánh Vương

Chương 1579: Thờ ơ lạnh nhạt (Thượng)



Trên mặt Hải Lam là một vẻ cười âm mưu thực hiện được. Nàng nhờ Đại tế ti mang Dương Hư Nhất đi gặp Thần Tượng Vương và Yêu Sư, trên thực tế không có lòng tốt. Quan hệ giữa Dương Hư Nhất và Đại tế ti tự nhiên không bằng nàng và Đại tế ti. Nàng là đệ tử của Đại tế ti phối hợp lẫn nhau mới là phòng tuyến tuyệt đối.

Đại tế ti sớm đã có an bài, từng bước khiến cho Dương Hư Nhất dính bẫy thật sâu. Đến lúc đó, tất cả tu vi của Dương Hư Nhất đều sẽ tập trung lên người Hải Lam.

Hải Lam này cũng sâu không lường được, trên thực tế tu vi đạt tới hơn 200 tỉ cường độ tinh thần, cũng có hy vọng thăng cấp bước tới cảnh giới nửa bước vô vô.

Nàng cười lạnh lẽo, chuẩn bị tu luyện, hấp thu số mệnh của đế quốc.

Nhưng là, một luồng lực lượng bao phủ nơi này, thân thể nàng run lên. Chỉ thấy Ngạo Thiên hạ xuống trong điện phủ này.

- Thì ra là Hoàng đế bệ hạ. Không biết giá lâm nơi này, có chuyện gì phân phó?

Hải Lam ngược lại thanh tỉnh, nhìn thấy Ngạo Thiên tới biết là người tới bất thiện, người thiện không tới.

Vốn là, thế lực trong triều đình hiện tại dần dần biến thành hai phái, một phái trong đó chính là do Đại tế ti cầm đầu, mà một phái chủ đạo là phe Hoàng đế của Ngạo Thiên. Hai phái này bắt đầu tranh đấu, ngày càng bén nhọn, tuy nhiên thượng tầng còn xem như khắc chế được.

Nhưng là... làm Hoàng đế, Ngạo Thiên hiện tại đang cùng một nhóm người ngưng tụ kết giới đế quốc, phi thường bận rộn, không có khả năng tới nơi này.

Hải Lam ngầm cảnh giác.

- Đại tế ti và Dương Hư Nhất vừa ra ngoài?

Ngạo Thiên tùy ý hỏi.

- Chuyện này ta cũng không biết, không bằng bệ hạ chờ bọn họ trở lại rồi hỏi?

Hải Lam lười nói nhảm với Ngạo Thiên.

- Hải Lam.

Ngạo Thiên ngược lại ngay ngắn ngồi xuống, thong thả ung dung, đôi mắt tràn ngấp khí tức của người cướp đoạt, giống như là đang đánh giá con mồi sắp vào miệng mình. Ánh mắt này khiến cho Hải Lam cực kỳ không thoải mái.

- Ngươi là đồ đệ của Đại tế ti, dường như thuộc hạ rất nhiều cao thủ chống lại hoàng quyền của ta. Không biết ngươi có từng nghĩ tới hay không, đầu nhập vào ta, thế nào? Ta là người sớm muộn sẽ thống nhất toàn bộ Thần giới, Dương Kỳ kia cũng không phải đối thủ của ta.

- Ta không rõ bệ hạ nói gì. Ta vốn chính là thần tử của bệ hạ, hết thảy đều là vì cả đế quốc.

Hải Lam nghe thấy lời này, rốt cục hiểu được: Ngạo Thiên thừa cơ Đại tế ti không có mặt, tới mời chào mình. Tuy nhiên trong lòng của nàng chỉ cười lạnh, một câu nói là có thể mời chào? Làm sao có thể? Lấy ra một vài thứ, có lẽ nàng có thể cân nhắc một chút làm thế nào lá mặt lá trái.

- Bệ hạ có điểm gì không đúng, chúng ta có thể sửa chữa.

Hải Lam như trước giở giọng, không có khả năng làm cho Ngạo Thiên tìm được bất kỳ nhược điểm gì:

- Toàn bộ đế quốc không phải là đế quốc của một mình bệ hạ mà là đế quốc của tất cả mọi người. Chúng ta có thể chỉ ra chỗ sai lầm của bệ hạ, cũng có thể giải quyết bất kỳ chuyện gì cho bệ hạ. Hy vọng bệ hạ không nên nói chuyện đầu nhập hay không đầu nhập nữa. Chúng ta đều vì một mục tiêu chung – vì Thiên triều.

- Vậy sao?

Ngạo Thiên cười:

- Lần này hôm nay là nói chuyện tư nhân, ngươi cũng không cần giở giọng. Ta biết ngươi muốn thăng cấp cảnh giới nửa bước vô vô. Dã tâm của ngươi cũng rất lớn, thủ đoạn của ngươi cũng rất nhiều, thậm chí ngươi cũng rất hiểu biết Dương Kỳ. Ta cần sự trợ giúp của ngươi. Ngươi đầu nhập vào ta, ta có thể cho ngươi thăng cấp cảnh giới nửa bước vô vô.

- Vậy sao?

Trong lòng Hải Lam khẽ động, tuy nhiên nàng lại không tin bất kỳ lời nào của Ngạo Thiên:

- Hoàng đế bệ hạ nếu ban thưởng cho thần tử, tăng lên tu vi của thần tử, như vậy quả thật là không gì tốt hơn. Tuy nhiên thần tử đức gì tài gì, có thể được bệ hạ tăng lên? Nếu bệ hạ thật sự có thể trợ giúp thần tử tăng lên, đó quả thật là chuyện không gì tốt hơn. Tuy nhiên, thăng cấp cảnh giới nửa bước vô vô, không phải tầm thường. Thần tử cũng không có phúc phận này.

- Thật không?

Ngạo Thiên cả người đại mã kim đao ngồi ngay ngắn trên vương tọa nhìn Hải Lam, ánh mắt càng ngày càng sắc bén:

- Hải Lam, ngươi xem toàn bộ vương triều, số mệnh như thế nào?

- Bất hủ Thiên triều chúng ta, số mệnh vô địch, hoàn toàn vượt qua bất kỳ triều đại nào từ xưa đến nay. Cho dù là triều đại của chúa tể vô thượng đều không có thể sánh bằng.

Hải Lam nói:

- Đây đều là kết quả đồng tâm hiệp lực của con dân toàn bộ đế quốc.

Nàng cố ý không đề cập đến công lao của Ngạo Thiên, chính là muốn xem phản ứng của Ngạo Thiên một chút. Dựa theo đạo lý, nàng phải tâng bốc Hoàng đế bệ hạ.

Ngạo Thiên lại không tức giận chút nào, chỉ cười nói:

- Đồng tâm hiệp lực? Chỉ sợ là nội bộ tranh đấu nghiêm trọng, số mệnh đế quốc khó thể thống nhất. Hải Lam, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng. Đại tế ti và Dương Hư Nhất vừa mới đi ra ngoài làm gì? Có phải đi tìm Thần Tượng Vương và Yêu Sư, muốn lật đổ sự thống trị của ta hay không? Ở sâu trong đáy lòng Đại tế ti vẫn không phục ta có phải không?

- Bệ hạ, lời nói cẩn thận.

Hải Lam đột nhiên nói:

- Đại tế ti và Dương Hư Nhất ra ngoài làm gì, ta cũng không biết, tuy nhiên tuyệt đối sẽ không vi phạm lợi ích của đế quốc. Điểm này có thể khẳng định. Nếu bệ hạ suy đoán thần tử lung tung, mỗi người cảm thấy bất an, ngược lại sẽ khiến cho số mệnh của đế quốc giảm xuống.

Lời tuy là nói vậy, nhưng là ở sâu trong đáy lòng Hải Lam lại khiếp sợ tới cực điểm. Vốn là đám người Đại tế ti nói chuyện hết sức bí mật, bằng vào tu vi của Đại tế ti – cảnh giới nửa bước vô vô căn bản không có khả năng khiến cho bất luận kẻ nào phát hiện ra cái gì.

Nhưng là hiện tại, cái gì Ngạo Thiên cũng đều biết.

- Xem ra ngươi là không thấy quan tài không đổ lệ.

Ngạo Thiên cười lạnh một hồi:

- Hải Lam, ngươi cũng không có lòng tốt gì. Muốn cho khi Dương Hư Nhất kia đạt được cảnh giới nửa bước vô vô, ngươi đi đoạt xá, cướp lấy thân thể và tất cả tinh huyết nguyên khí của hắn, thành tựu cảnh giới vô thượng. Đáng tiếc chính là, đây là phí công. Ngươi biết không?

- Ta không biết ngươi đang nói gì.

Ở sâu trong đáy lòng Hải Lam lại chấn động thật mãnh liệt, thậm chí ngay cả bệ hạ đều không nói, sự hoảng sợ biểu hiện ra có thể nghĩ mà biết.

- Dương Hư Nhất không phải kẻ ngốc, ngươi tuy rằng một mực tiếp xúc với hắn, thậm chí đã làm nữ nhân của hắn, nhưng là hắn sẽ không yên tâm về ngươi. Điểm này, ta có thể khẳng định.

Ngạo Thiên tự nói:

- Thậm chí, hắn sẽ còn cắn nuốt ngươi, hơn nữa ngươi còn không biết. Hai đạo lực lượng vận mệnh hư vô có lực hấp dẫn trí mạng. Một khi Dương Hư Nhất chết đi, như vậy lực lượng vận mệnh hư vô sẽ tới trên người Dương Kỳ, bất luận kẻ nào đều không ngăn được. Ta từng muốn giết chết Dương Hư Nhất, nhưng là sau lại đã biết chuyện này cũng liền không giết nữa. Ngươi cho rằng nếu như ta ra tay, Dương Hư Nhất có thể sống tới hiện tại?

- Ngươi ngươi ngươi...

Hải Lam ngây người:

- Làm sao ngươi biết điểm này?

- Ngươi quên rồi, ta là người đại diện của căn nguyên Thần giới. Căn nguyên Thần giới không gì không biết, chuyện biết đến còn nhiều hơn cả chúa tể. Trên thực tế, mọi cử động của Đại tế ti đều trong sự giám thị của ta. Hải Lam, ngươi ở trong mắt ta không có bí mật. Ta biết dã tâm của ngươi rất lớn, nhưng là cũng phải xem thực lực của mình như thế nào, có thể làm được một điểm xưng bá Thần giới này hay không?

Trong lời của Ngạo Thiên có một tia sát khí.

- Ngạo Thiên, nếu ta đầu nhập vào ngươi, ngươi làm thế nào đem ta thăng cấp cảnh giới nửa bước vô vô?

Đột nhiên, Hải Lam dường như hạ quyết tâm, nàng cảm thấy Ngạo Thiên thật sự quá đáng sợ.

- Hắc hắc...

Ngạo Thiên cười:

- Rất đơn giản. Ngươi trở thành nữ nhân của ta, ta sắc phong ngươi là hoàng hậu. Mẫu nghi thiên hạ như vậy, ta và ngươi chia đôi số mệnh. Cứ như vậy, thiên địa không phải đều trong lòng bàn tay chúng ta? Ngươi là người đại diện của Đại tế ti, dưới tay một cái đảng phái rất lớn, lôi kéo toàn bộ đến bên ta. Đại tế ti lập tức liền tứ cố vô thân.

- Vậy sao?

Hải Lam nghe thấy lời này, trên mặt hiện ra nụ cười. Nàng biết, đây chính là con bài chưa lật của Ngạo Thiên, muốn nàng làm cái gì:

- Nhưng ta hiện tại là nữ nhân của Dương Hư Nhất, ở cùng với hắn một chỗ rất lâu rồi. Từng ở thời đại thượng cổ, ta cũng đã thông đồng với hắn. Hiện tại không ngờ ngươi muốn ta làm hoàng hậu của ngươi, chỉ sợ là thanh danh truyền ra ngoài không dễ nghe. Hơn nữa Dương Hư Nhất kia sẽ nghĩ như thế nào? Có thể nào bão nổi hay không?

- Không sao cả. Ta là Hoàng đế, Dương Hư Nhất này lại có thể thế nào? Ta muốn áp bách cho hắn không ngẩng đầu lên, làm cho hắn biết, phản kháng ta là không có kết cục tốt. Hắn muốn thăng cấp cảnh giới nửa bước vô vô, ta phá đạo tâm của hắn, khiến hắn không thể thăng cấp được nữa.

Ngạo Thiên cười hắc hắc:

- Một câu nói, hắn muốn thăng cấp cảnh giới nửa bước vô vô, liên hợp Đại tế ti chống lại ta. Đó là mơ tưởng hão huyền.

- Ngạo Thiên, chủ ý của ngươi thật hay.

Hải Lam cũng nở nụ cười vô cùng sáng lạn:

- Dưới tay của ta quả thật có một đảng phái lớn. Đại tế ti muốn kết bè phái chống lại ngươi, tự mình sẽ không động thủ. Hắn đều bận tu luyện và trường hợp lớn, cho nên tất cả việc vặt đều cho ta đi làm. Hiện tại trong toàn bộ vương triều, rất nhiều đại lão quan viên đều đã ngầm nguyện trung thành với ta. Chỉ cần ta vừa trở thành hoàng hậu của ngươi, xem như toàn bộ vương triều thống nhất. Đại tế ti và Dương Hư Nhất đều không dậy nổi sóng gió gì. Vây cánh của bọn họ đã không có, toàn bộ bị ta cắt đứt. Nhưng là làm sao ta có thể tin tưởng được ngươi?

- Chuyện này còn cần tin tưởng hay không sao?

Ngạo Thiên nở nụ cười:

- Ta sắc phong ngươi làm hoàng hậu, ngươi tự nhiên chính là người của ta, đầu nhập vào ta. Nếu ta không sắc phong ngươi, ngươi tự nhiên sẽ không đầu nhập vào ta. Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.

- Nói vậy cũng đúng.

Hải Lam gật gật đầu. Quả thật là như vậy, giao dịch này song phương đều không chịu thiệt:

- Vậy khi nào ngươi tuyên bố chuyện này?

- Rất đơn giản, càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là hiện tại.

Ngạo Thiên đột nhiên nở nụ cười dâm:

- Nếu ta phong ngươi làm hoàng hậu, như vậy hiện tại ngươi chính là người của ta. Trước tiên cùng ta làm chút chuyện nên làm đi!

- Ngạo Thiên, ngươi muốn làm gì?

Hải Lam đột nhiên vô cùng kinh hãi, kinh hãi này quả thật là không phải tầm thường. Nhìn bộ dạng dâm tà của Ngạo Thiên, nàng liền biết sự tình không tốt. Ngạo Thiên không ngờ lá gan lớn đến nước này, muốn phi lễ nàng ở trong này.

- Ngạo Thiên. Ngươi cũng là cao thủ cấp bậc nửa bước vô vô, sẽ không một chút xíu thời gian như vậy đều chờ không được chứ!

Nghĩ nghĩ, Hải Lam trấn định:

- Chuyện này, ta thấy ta phải cân nhắc kỹ hơn, hơn nữa còn chưa đáp ứng làm hoàng hậu của ngươi đấy. Muốn ta đáp ứng, trước tiên cho ta một chút ưu đãi rồi tính. Ta hiện tại là thân vương đế quốc, ngươi thân là Hoàng đế cũng phải chú ý một chút ảnh hưởng.

- Hừ!

Chính vào lúc này, Ngạo Thiên đột nhiên đứng bật dậy:

- Ảnh hưởng? Bổn tọa tay nắm quyền to, nhịn đã lâu rồi. Bổn tọa muốn làm gì thì làm cái đó, nhất thống Thần giới, thiên hạ vô địch! Cái gì đế quốc, cái gì vương triều đều chẳng qua là đá kê chân của ta mà thôi. Hải Lam, hôm nay ngươi cũng phải theo ta, không theo cũng phải theo. Ta xem ngươi có biện pháp nào thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

Trong lúc nói chuyện, hắn nhe răng cười, bàn tay chộp vào quần áo của Hải Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.