Thánh Vương

Chương 161: Xảo quyệt



Dương Kỳ tin rằng tưởng đám người Giang Phàm có đánh chết cũng sẽ không nói ra chuyện Tống Hải Sơn.

Phải biết rằng, nếu như học viện thật phát hiện chuyện này thì đã phái người tới hỏi hắn, hiện giờ học viện chưa có động tĩnh gì, Vân Hải Lam bây giờ tìm hắn chắc chắn là có quỷ kế gì đó?

"Vân Hải Lam quỷ kế đa đoan, lại định aạt mình nữa đây? Ta cũng muốn nhìn

xem thực lực của nàng ta đã tới mức độ nào, nếu có cơ hội "

Trong mắt Dương Kỳ tỏa hung quang, hắn đã sớm có sát ý với Vân Hải Lam, một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình. Tuy rằng hắn đã từng thích cô nàng này, thế nhưng lúc đó tuổi trẻ bồng bột, hiện giờ đã khác xưa nhiều.

Xung quanh không nhìn thấy bóng dáng Vân Hải Lam, thế nhưng thanh âm của nàng ta lại theo gió mà đêm, đây chính là một loại khí công thiên lý truyền âm cao minh.

Giống như Vân Hải Lam đã sớm đợi Dương Kỳ, chỉ đợi hắn độ kiếp thành công là liên hệ.

Dương Kỳ cười lạnh một cái nói:

"Vân Hải Lam, ngươi lại có âm mưu quỷ kế gì nữa đây?"

"âm mưu quỷ kế? Dương Kỳ, ta thừa nhận là trước kia đã coi thường ngươi, hôm nay muốn nói chuyện với ngươi là có một việc, cái đuôi ngựa của ngươi đã lòi ra rồi mà ngươi còn chưa biết hay sao?"

Thanh âm kia tiếp tục truyền tới.

"Chuyện gì?"

Dương Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng đột nhiên nghĩ tới việc Vân Hải Lam biết mình sai đám người Giang Phàm giết Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên.

Chuyện này một khi thực sự bại lộ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, chắc là Dương Kỳ sẽ bị đuổi khỏi học viện Thiên Vị, bò mạng nơi rừng rú.

Cô aái này có tính cách như thế nào, Dương Kỳ cũng hiểu, âm hiểm giả dối vô cùnạ, hắn không tin tưởng nàng ta nói bất cứ điều 21.

"Chuyện gì ư? Ngươi đi theo thanh âm của ta là biết."

Vân Hải Lam thản nhiên nói, phiêu hốt bất định.

"Giả thần giả quỷ!"

Dương Kỳ lạnh lùng cười:

"Năm đó ngươi lừa dối ta, hiện giờ ta tu luyện thành công, cũng muốn xem ngươi giở trò quỷ gì."

Nói xong, thân hình hắn bay lên, xuyên qua những đám mây phi hành, thanh âm đưa hắn ra khỏi học viện Thiên Vị, đi tới một cái thảo nguyên. sau đó từ từ biến mất.

Trên thảo nguyên cò xanh tươi tốt, thỉnh thoảng có những con suối ngoằn ngèo, trong lòng Dương Kỳ hơi hoảng, bởi vì nơi này chính là nơi hắn giết Hoàng Hồng, ép đám người Giang Phàm giết Tống Hải Sơn.

Lúc này, bên cạnh một con suối có một bóng người thướt tha yêu kiều, vô số con cá bên dòng suối đang bơi tới bơi lui, sức sống bừng bừng.

Dương Kỳ nhận ra, cái bóng này chính là Vân Hải Lam.

Cho dù thế nào hắn cũng không quên được người này.

Hắn hạ xuống, khí công cường đại tỏa ra khiến con suối ngừng chảy, vô số con cá bị đóng băng.

"Thủ đoạn được lắm."

Vân Hải Lam nghiêng đầu, khuôn mặt tú lệ tuyệt luân, giống như nữ thần, mái tóc bị gió thổi phất phơ, mùi hương nhàn nhạt khiến người khác mê mẩn.

"Vân Hải Lam, có điều gì cứ nói đi! Ngươi bây giờ là đệ tử tinh anh, ta cũng là đệ tử tinh anh, năm đó ngươi khinh thường ta, thế nhưng hiện giờ ngươi có hơn ta chút nào đâu."

Dương Kỳ quan sát bốn phía, xem có người nào mai phục hay không.

"Dương Kỳ, ta đúng là đã nhìn lầm ngươi, tu vi hiện giờ của ngươi chắc cũng Đoạt Mệnh khá nhiều lần."

Vân Hải Lam cũng đánh giá Dương Kỳ, nàng ta nhìn rất cẩn thận, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường:

"Chắc chắn ngươi chẳng có Nhiếp Không thần thảo gì cả, mà có kỳ ngộ vô cùng lớn, bằng không tu vi không có khả năng tiến bộ tới mức này. Bốn người Lý Hạc kia cũng được ngươi giúp tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh. Ta còn nhận được tin, phụ thân của ngươi Dương Chiến cũng đã là cảnh giới Đoạt Mệnh, toàn bộ đều do công lao của ngươi. Nghe nói ngươi ở trong thành Yến Đô, một chiêu giết Bí Ma độc vương của Ảnh Độc môn, hắn là cường giả Đoạt Mệnh lần 2. Ngươi hày thật nói cho ta biết? Ngươi rốt cuộc chiếm được cái kỳ ngộ gì mà có lực lượng cường đại như vậy?"

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Dương Kỳ cười nhạt, khi thấy ánh mắt Vân Hải Lam, trong lòng hắn thỏa mãn vô cùng:

"Ngươi là ta là ai? Có tư cách gì để biết bí mật của ta?"

Vân Hải Lam lắc đầu:

"Xem ra ngươi đã hiểu lầm ta quá sâu rồi, ta cảm thấy hận ý vô cùng sâu sắc trong lòng ngươi, ít có khả năng hóa giải, lẽ nào giữa chúng ta không có cách nào hóa giải sự hiểu lầm này hay sao?"

Thanh âm của nàng trở nên mềm mại vô cùng.

Giống như nàng ta đang có ý hóa giải ân oán với Dương Kỳ.

"ân oán giữa chúng ta không thể hóa giải, phải có một bên chết mới có thể giải quyết, cho nên ngươi chính là người phải chết."

Dương Kỳ không nhúc nhích chút nào, nói:

"Còn nữa, trong lòng ngươi chẳng phải muốn hóa giải ân oán gì cả, mà là nhìn thấy ta cường đại, muốn lợi dụng ta một lần nữa, đáng tiếc Dương Kỳ ta đã không còn như trước, chắc chắn không mắc bẫy của ngươi đâu."

"Cừu hận trong lòng ngươi đối với ta cực kỳ nặng, vì vậy mà ngươi mới giết Tống Hải Sơn?"

Vân Hải Lam thản nhiên nói, thế nhưng trong giọng nói đang mang theo ý tấn công, ra đòn bất ngờ như sấm sét giữa trời quang.

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Tống Hải Sơn chết đi ta thật sự cao hứng, đáng tiếc là mình không đích thân giết hắn."

Dương Kỳ cũng nói thật, Tống Hải Sơn không phải đích thân hắn giết chết:

"Nhưng mà, việc hắn trên trong tay lào yêu nghiệt là ta cũng cảm thấy hả giận rồi."

"Lào yêu nghiệt này chính là Dương Kỳ ngươi."

Giọng nói Vân Hải Lam đột nhiên trở nên sắc bén:

"Không có chuyện gì có thể giấu giếm được ta, nhất là ngươi, ta quá hiểu rò ngươi. Ngươi là một người làm việc quyết đoán, một khi quyết định sẽ không hối hận. Năm đó ngươi vứt bò gia tộc, vì ta trộm Phục Long đan cũng giống như vậy? Hơn nữa ta đã điều tra ra được, rất có thể ngươi đã giết Tống Hải Sơn, Hoàng Hồng, Cốc Phần Tiên trên chính thảo nguyên này."

"Đúng là ăn nói bừa bãi."

Dương Kỳ cắt lời Vân Hải Lam:

"Ngươi không nên vì đả kích ta mà dùng thủ đoạn ti tiện như thế này, mà thật ra ngươi chính là một người ti tiện như vậy. Năm đó ta trộm Phục Long đan cho ngươi, cửu tử nhất sinh, thậm chí phản bội gia tộc, vậy mà trong lòng ngươi có chút gì hổ thẹn và cảm kích không? Hiện giờ còn muốn lợi dụng ta, lợi dụng không được thì tìm cách hàm hại ta, lẽ nào ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?"

"Trước tiên ngươi đừng phản bác."

Vân Hải Lam nhìn thẳng vào Dương Kỳ nói:

"Ta đã đã điều tra xong, trước khi xảy ra chuyện không may, đám người Giang Phàm đã đi tìm ngươi đúng không?"

"Đúng thì như thế nào, không đúng thì như thế nào?"

Dương Kỳ không đổi sắc mặt, hắn muốn nhìn xem Vân Hải Lam định giở trò gì.

"Lúc đầu, bọn họ đi tìm ngươi, các ngươi đàm phán trên thảo nguyên này nhưng mọi chuyện không được giải quyết, vậy mà đám người kia tự dưng rời đi chém giết ma đầu, cuối cùng lại bị ma đầu tiêu diệt. Trong khi đó ngươi lại trở về thăm nhà, giống như muốn tách khỏi hiềm nghi, thực chất ngươi đã ở trên trên thảo nguyên này giết Hoàng Hồng, Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên. Hơn nữa ngươi còn nắm được nhược điểm nào đó của đám người Giang Phàm, cho nên bọn họ mới im như gà mổ thóc, bịa cớ tà ma giết người, đúng không?"

Vân Hải Lam nhìn thẳng vào ánh mắt Dương Kỳ, ý đồ muốn chứng thực lời nói.

"Nữ nhân này thật là lợi hại! Phân tích không chút nào sai lầm."

Đột nhiên, trong lòng Dương Kỳ xuất hiện một luồng sát khí.

Thế nhưng, hắn không biểu hiện ra bên ngoài, Vân Hải Lam nói toẹt ra như vậy, căn bản là không sợ Dương Kỳ hạ độc thủ, có thể nàng ta đang đợi Dương Kỳ giết người diệt khẩu, sau đó bức hắn vào đường chết.

Dương Kỳ kiềm chế sát ý trong lòng, nói:

"Vân Hải Lam, may mà ngươi không làm đại trường lào chấp pháp của học viện, bằng không chi bằng cái mồm ăn nói bừa bãi, bơm chọc công kích, nói không chứng chứ của ngươi cùng đã giết hại bao nhiêu đệ tử lương thiện rồi. Nếu như hôm nay ngươi hẹn ta ra đây chi vì muốn nói linh tinh thì tốt hết đừng làng phí thời gian, đợi tới khi đại hội luận võ bắt đầu, ta muốn xem thực lực của ngươi như thế nào, có giỏi như cái miệng của ngươi không."

"Khanh khách..."

Đột nhiên Vân Hải Lam nở nụ cười:

"Dương Kỳ, ngươi đừng hoảng sợ, ta hôm nay tới chi để nói cho ngươi biết, những chuyện ngươi làm ta đều nắm rò trong lòng bàn tay. Từ trong ánh mắt ngươi ta đã nhìn ra, việc này chính là do ngươi làm. Rất lợi hại đấy, thủ đoạn được đấy, nếu như trước kia ngươi có thủ đoạn thế này, tình cảnh của chúng ta đã khác rồi. Thế này đi, ngươi làm việc cho ta, ta giấu kín chuyện này, không đem nó tố cáo với học viện."

"Ha ha ha ha ha ha "

Dương Kỳ đột nhiên nở nụ cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Sắc mặt Vân Hải Lam trở nên lạnh lùng.

"Ta cười ngươi quá si tâm vọng tưởng, muốn ta làm việc cho ngươi? Đừng có mang chuyện nhỏ như lông gà ra uy hiếp ta, coi dù đại lục Phong Nhiêu có bị hủy diệt, thiên địa đổ nát, Dương Kỳ ta cũng sẽ không làm bất cứ chuyện aì cho ngươi đâu, à, có một việc đó là ta sẽ giết ngươi!"

Dương Kỳ nói thẳng luôn:

"Ta sẽ tìm tất cả cơ hội giết ngươi, sau khi ngươi chết, chẳng cần ai điều tra ta cùng nói chính là do ta giết. Nếu ngươi có chứng cứ thì cứ nói cho học viện biết đi, đừng có tới làm phiền ta."

"Ngươi "

Rốt cục, trong lòng Vân Hải Lam cũng biết, hận ý của Dương Kỳ đối với mình dùng nước cả của bốn biển cọ rửa cũng không hết, ý đồ khống chế hắn chỉ là phí công.

Trong lòng Vân Hải Lam cùng cảm thấy lạnh lẽo:

"Người này có hận ý với mình quá sâu, lại là một nhân vật nguy hiểm, phải diệt trừ sớm, các ý nghĩ khống chế hắn đều buồn cười, trước đây sao mình không nhìn ra người này lại cương liệt tới mức này."

"Đã như vậy, Dương Kỳ, ngươi đừng có trách ta không nói tới tình nghĩa ngày xưa."

Đột nhiên, thân hình Vân Hải Lam biến mất, thân hình của nàng ta tan vỡ biến thành một luồng nguyên khí và nước biển rơi xuống đất:

"Ta sẽ tìm ra chứng cứ đưa ngươi vào chỗ chết."

Trong lòng Dương Kỳ cả kinh, hắn không ngờ người nói chuyện với mình không phải là thân hình thực sự của Vân Hải Lam, chỉ là một cái bóng được ngưng tụ từ nước biển.

Loại thủ đoạn này chắc phải dùng một pháp bảo kinh thiên động địa mới có thể thi triển được, hắn nói chuyện lâu như vậy cũng không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.