Thanh Xuân Bên Anh

Chương 10-2: Đính hôn



Ngày hôm nay Diệp Nhi diện lên mình chiếc váy dài màu trắng được làm từ lụa tơ sen. Chiếc váy đằng trước dài chấm đất, đằng sau dài thêm 2m, váy cúp ngực có tay vai trễ. Viền ngực được chính 9 viên kim cương sáng lấp lánh, đai eo được đính 99 viên thạch anh hồng cùng với chiếc nơ ở eo phải đính ở giữa một viên kim cương hồng ti và sáng chói. Tóc được tết lên tạo kiểu vii cùng hợp với khuôn mặt của cô, kèm theo chiếc vương miện sáng chói. Cô cao 1m65 cũng không phải quá thấp nhưng so với anh thì khác, anh quá cao khiến cô phải đeo đôi giày thuỷ tinh 8p mới đứng đến cằm.

Cô bước ra cùng với tiếng nhạc giao hưởng, mọi người phải trầm trồ khen ngợi vì cô quá đẹp. Từ già cho đến trẻ ai cũng nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng khiến cô nổi cả da gà. Anh nhìn thấy cảnh này, mày nhíu lại tỏ vẻ không vui, mặt tràn đầy sát khí.

Cha cô bước tới gần cầm lấy tay cô dắt lại chỗ của anh

- Ta giao con gái của ta cho con _ ông dơm dớm nước mắt. Con gái của ông ấy thế mà lớn thật rồi. Còn vài năm nữa là phải rời xa vòng tay bao bọc của ông. Nghĩ đến, ông lại không kìm được nước mắt

- Vâng, chưa cha _ anh cầm lấy tay cô rồi dắt đến bên chỗ mục sư đọc lời tuyên thệ rồi trao nhẫn cho nhau

- Rồi, khóc lóc gì chứ. Con nó đã đi lấy chồng ở đâu, đây mới đính hôn thôi, chúng ta còn vài năm bên con nữa cơ mà _ nói rồi bà lấy khắn giấy lau nước mắt cho ông

_________

- Hai con có thể hôn nhau _ Mục sư cười nói, còn cô thì ngẩn người. Gì chứ... hôn, đính hôn mà cũng phải hôn á, có phải lễ kết hôn đâu mà hôn môi

Nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chóng chụp lấy cánh môi mềm mại kia, một nụ hôn tuy chỉ là chuồn chuồn nước nhưng lại khiến tim cô đập toán loạn.

Sao, sao tự nhiên tim lại đập nhanh như vậy chứ, bình tĩnh... bình tĩnh. Diệp Nhi, mày là đứa không mê trai, không thể vì nụ hôn mà phải lòng hắn được. Quên đi mau quên đi.....

_____________

Buổi tối sau khi kết thúc bữa tiệc anh lại đưa cô về căn biệt thự. Người hầu trong gia đình cũng khá là vui vẻ, chẳng mấy năm nữa cô đã là thiếu phu nhân nhà họ rồi.

- Thiếu gia, tiểu thư hai người đã về _ một hàng người hầu đứng cúi đầu chào hai người

- Mọi người vẫn chưa ngủ sao, lần sau không cần đợi chúng tôi đâu, cứ để cửa là được _ Diệp Nhi ôn hoà đáp. Cô khá áy náy khi họ phải đợi cô và anh. Ngoài trời đã se se lạnh mà mọi người quần áo phong phanh đứng chờ đến 11h đêm

- Nhưng.... _ Bác quản gia ngập ngừng, quay sang nhìn Kì Lân

- Cứ làm theo lời cô ấy nói - quay sang nói với Diệp Nhi: em theo tôi

Nói rồi cũng khuất bóng tại cầu thang. Thấy vậy cô cũng đi theo. Có việc gì mà thần bí vậy, nãy trên xe sao không nói mà lại về phòng riêng... phòng riêng ( aizzz không suy nghĩ lung tung nữa, Diệp Nhi, sao mày nghĩ toàn vớ vẩn thế). Rồi cũng bước lên phòng luôn

Bước vô phòng Kì Lân cô thấy hơi căng thẳng

- Có chuyện gì vậy... Sao lúc nãy anh không nói lên xe luôn _ cô tò mò cho nên muốn hỏi anh luôn, thần bí thế này làm cô hơi run

- Không tiện... _ rồi đứng dậy bước gần tới chỗ cô

- Anh...Anh tới gần đây làm gì _ đừng đùa tôi mà, làm ơn tránh xa ra đi, hệ miễn dịch trai đẹp của tôi có giới hạn đấy.

Cô càng lùi, anh lại càng tiến gần cô hơn. Cô một bước, anh hai bước. Cuối cùng lưng cô sắp đập vào cửa ra vào, anh liền đưa tay đỡ lưng cô rồi kéo cô vào lòng

- Mình yêu nhau được không, tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ cho em được không _ Bất thình lình anh tuôn ra một câu khiến cô kinh ngạc, há miệng to làm như sắp rụng cả hàm xuống vậy

- Anh... Nay anh có uống nhầm thuốc không _ chắc chắn hắn ta uống nhầm thuốc gì rồi, bình thường lạnh nhạt với cô như vậy, làm sao mà nói lời này với cô

- Tôi hoàn toàn bình thường, tôi thích em từ rất lâu rồi, chỉ là không tiện nói

- Rất...rất lâu sao _ cô ngạc nhiên, anh ta nói thật sao. Nhưng hai người mới gặp nhau chưa được hai tháng mà. Nhưng anh nói ra những lời này khiến cho cô cũng mềm lòng muốn đồng ý. Hình như... hình như cô cũng có tình cảm với anh thì phải. Mặc dù anh rất lạnh lùng, nhưng lâu ngày ở với cái tên lạnh lùng này cô dần cũng quen, tuy lạnh lùng nhưng anh ta vẫn rất chu đáo, thường ngày vẫn dẫn cô đi chơi và đi ăn

- Chắc em không còn nhớ một năm trước người cứu em trong lần em suýt bị xe đâm ở đường xyz chứ _ anh từ từ gợi cho cô nhớ lại chuyện năm xưa. Anh thích cô từ đó, một cô gái có nụ cười mê hồn, một mái tíc bồng bềnh trước gió, cùng với một đôi mắt biết nói trong veo làm anh mê mẩn mãi không quên

- Cô gái trí nhớ của em kém thật _ anh cười cười rồi gõ nhẹ vào đầu cô một cái. Còn cô, đang suy nghĩ lại. Một năm trước... Cứu cô... Đường xyz. Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ lại là....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.