Hai năm bên nhau là thời gian không dài nhưng cũng không ngắn so với tình yêu của Trương Hải và Giản Bình....
Thời gian càng dài...tình yêu của họ ngày càng sâu sắc khiến người khác càng thêm ngưỡng mộ...Trương Hải thì không cần phải nói đến...anh ngày càng yêu cô vợ bé bỏng của mình đến hết thuốc chữa...
Anh hạn chế đi công tác...Nếu có đi sẽ rút ngắn thời gian trở về bên cô...Còn nếu sang Mỹ thăm ba mẹ...anh sẽ đưa cô theo cùng...
Cũng nhờ vậy mà mối quan hệ của Giản Bình và Huệ Minh đã có sự tiến triển tốt đẹp hơn...
Vì Giản Bình còn nhỏ và nhiều thứ không hiểu...Huệ Minh không đứng lập trường là mẹ chồng mà là một người mẹ ruột chỉ dẫn con gái của mình....Cả Trương Chính Bằng và Trương Hải điều biết Huệ Minh bây giờ rất thích Giản Bình nhưng bà vẫn cố kìm lại không để lộ rõ mà thôi....
Với việc bà thường xuyên đi du lịch trên thế giới...hễ gặp đồ nào vừa ý..hợp với Giản Bình là bà sẽ mua cho cô...
Còn một chuyện khiến Trương Hải đau đầu không thôi.... khi nào Trương Hải bận việc thời gian khá lâu không đưa Giản Bình sang Mỹ thăm họ..Bà sẽ gọi điện cho anh...yêu cầu anh đưa Giản Bình sang cho họ còn anh thì quay về nước lo tiếp công việc của mình...
Trương Hải đời nào chịu xa cô vợ nhỏ của mình...Thế là Huệ Minh không ngại bay về nước...bắt cóc vợ anh sang đó...Làm Trương Hải phải cuốn cuồng dẹp vông việc sang một bên...đuổi theo dành lại vợ...
Hai năm nay tình trạng này thường xuyên xảy ra.....anh thật sự cũng hết cách với ba mẹ anh...Trương Hải biết ba anh là đồng lõa với mẹ anh...Ông mắt nhắm mắt mở để mẹ anh tung hoành....
Ông coi Giản Bình như con gái của mình...
giống như nỗi khát khao có một đứa con gái bây giờ được bù đắp...Đặt biệt ông rất thích ăn những món dân giả do chính tay Giản Bình nấu và uống trà do cô pha...
Sở thích của cô luôn được ông ủng hộ hết mình...Hiện nay căn biệt bên Mỹ...ba anh dành trọn một khu đất trống làm khu vườn trồng rau sạch của cô...
Dĩ nhiên kết quả mỹ mãn như vậy, Trương Hải là người vui nhất...nhưng lâu lâu đi làm về....vợ lại mất tích...là nỗi ám ảnh của anh hai năm qua...Ngặt nổi chẳng dám nổi giận vì người dành vợ với anh chẳng ai khác là hai người sinh ra anh....
***********
-" Tiểu Bình...anh Hải đâu mà để em..đến một mình..."
Tần Lam nhìn cô gái nhỏ đang vui đùa với tiểu công chúa hơn bốn tháng tuổi của cô và Hạ Quân Vỹ...
Càng ngày cô vợ nhỏ của Trương Hải như thay da đổi thịt...xinh đẹp hơn rất nhiều toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp....
-" Anh ấy đi gặp đối tác..chắc giờ này đã về...anh ấy nói xế trưa sẽ đến đón em..."
Giản Bình vừa hôn chụt chụt lên mặt tiểu công chúa của Tần Lam...vừa nhẹ giọng trả lời..nhìn bé con trắng trẻo..bụ bẫm xinh xắn của Tần Lam và Hạ Quân Vỹ...Giản Bình hôn hoài không chán....
-" Em ăn đi... bánh trứng này ngon lắm đấy.. chính tay chị làm..."
Tần Lam cầm miếng bánh ngọt đưa cho Giản Bình...
-" Dạ...Chị thật giỏi...Chị Lam khi nào rãnh chị dạy em làm nha..."
-" Được thôi..."
-" Thật ngon... ụa.. ụa........"
Giản Bình chưa kịp nuốt miếng bánh xuống...một cơn ợ chua đã ập đến...cô che miệng..chạy nhanh vào nhà vệ sinh...nôn thốc nôn để những gì có trong bụng ra hết...
-" Tiểu Bình em không sao chứ...Em uống miếng nước đi "
Sau khi rửa miệng...Giản Bình mặt trắng bệch được Tần Lam dìu ngồi xuống ghế..cô cầm lấy ly nước lọc trán miệng...
-" Tiểu Bình...em bị như vậy lâu chưa..."
Tần Lam cau mày nhìn Giản Bình từ trên xuốnh dưới..
-" Lúc sáng ngủ dậy em có bị giống vậy...
không biết em bị gì nữa..."
Giản Bình vuốt vuốt lòng ngực..
-" Cái đó của em có trễ không "?
-" Có ạ..hơn hai tuần chưa đến...."
Bây giờ Giản Bình bắt đầu nhìn Tần Lam...
hình như cô hiểu ra vấn đề...nhưng không thể nào..Trương Hải luôn phòng ngừa mà....
-" Chờ chị một chút "
Giản Bình chưa kịp hiểu chuyện gì...Tần Lam đã chạy lên lầu...chỉ một phút sau cô cầm cây que thử thai..nhét vào tay Giản Bình...đẩy Giản Bình vào nhà vệ sinh...
Qua một lúc sau...cửa phòng mở ra...Giản Bình..cầm cây que...vẻ mặt rất khó diễn tả...
-" Ôi...em có thai rồi chúc mừng em...Ơ! em đi đâu thế...Tiểu Bình..."
-" Chị Lam..còn một năm nữa em tốt nghiệp..Em muốn về gặp anh ấy...hỏi rõ lí do "
Tần Lam cắn môi...nhìn Giản Bình nổi giận đùng đùng bỏ đi...Lúc Giản Bình vừa ra khỏi cửa...Hạ Quân Vỹ vừa bế con trai bước vào...nhìn sắc mặt khó coi của Giản Bình...
anh nhướn mày nhìn Tần Lam..
-" Tiểu Bình sao thế..em?"
-" Không phải do anh em tốt của anh gây ra hay sao..thật là....đàn ông các anh..."
Nói rồi bế lấy con trai đi vào trong ....bỏ lại ông chồng ngơ ngác chẳng hiểu cớ sự gì mình lại bị vợ yêu giận dỗi...
******************
-" Thím. anh Hải...đang ở đâu?"
-" Cậu ấy trên phòng...chắc thay đồ..định đi đón cháu..."
Thím Vương đang nấu ăn...muốn hỏi thêm sao cô về sớm đã thấy Giảm Bình chạy nhanh lên lầu....
Giản Bình vừa mở cửa phòng ngủ...đã thấy Trương Hải...đang thay đồ..anh gặp cô về.... vẻ mặt hơi ngạc nhiên..
-" Sao em về rồi..anh đang định thay đồ xong là đi đón em đây... "
-" Trương Hải..."
Lần đầu tiên Giản Bình hét lớn tên anh..vẻ mặt cô đỏ bừng....đôi mắt to tròn nhìn anh đầy tức giận...Trương Hải cau mày...đi đến bên cô...kéo cô vào lòng...xoa mặt cô...
-" Chuyện gì vậy....sao lại tức giận...nói anh nghe..."
Vừa nghe anh nói xong Giản Bình " oa " lên một tiếng...vừa mắng vừa khóc..hai tay nhỏ nhắn không ngừng đánh lên lồng ngực dày rộng của anh..
-" Huhu...Sao anh lại thế chứ..Anh biết em còn một năm nữa tốt nghiệp...Huhu...Anh lại để em mang thai..huhu em biết không tự nhiên lại như vậy...chắc chắn là do anh dở trò..huhu..Anh biết ba năm qua em phải cực khổ học hành ra sao không...chỉ còn một năm nữa tốt nghiệp...em biết làm sao..Anh là đồ chết bầm...."
-" Khoan đã...Tiểu Bình...em nói...em..em có thai sao?"
Trương Hải bỗng thấy mọi thứ xung quanh điều mông lung...anh vừa lau nước mắt Giản Bình...nhanh chóng cắt lời cô.... lại sợ mình nghe nhầm...
-" Anh còn hỏi em...Bây giờ em phải làm sao đây...em thử que rồi..hai vạch rành rành...huhu...."
-" Thật sao...Em có thai rồi..."
Giản Bình bị Trương hải kéo vào ôm chặt trong lòng...cô vợ bé bỏng không ngừng nức nở...đánh vào lưng của anh....nhưng giờ phút này...một chút cảm giác đau anh cũng không cảm nhận được...niềm hạnh phúc được làm cha đang lan tỏa trong từng tế bào của anh..nỗi vui không thể diễn tả được.. Nhưng khoan đã...vợ anh bây giờ đang giận dỗi...khóc đến thương tâm...anh phải tìm cách dỗ dành cô trước mới được....
Trương Hải ôm Giản Bình ngồi xuống sô pha...anh lau nước mắt cho cô...Nhìn vẻ mặt như gặt được mùa..vui sướng của anh...Giản Bình thêm tức giận..cô đẩy tay anh ra..quay người sang chỗ khác...Trương Hải thở dài...
quay người cô lại...
-" Tiểu Bình..Anh biết anh sai...Anh biết còn một năm nữa em tốt nghiệp...nếu mang thai em sẽ phải dừng việc học...Nhưng mà...anh không hối hận làm việc đó...Tiểu Bình...anh biết mình ích kỷ.....Không chịu suy nghĩ cho em....Nhưng Tiểu Bình...anh làm vậy vì..."
Giản Bình hít hít mũi ngưng khóc nghe anh nói...bỗng thấy mặt anh không được tự nhiên...cô lại nghe anh nói tiếp...
-" Vì anh yêu em... là do anh ghen...hàng ngày thấy bọn trai trẻ trong trường không biết sống chết gửi thư cho em..không phải một lá mà là năm bảy lá thư...trong balo của em....chỉ cần đọc vài dòng máu anh lại sôi lên....Tiểu Bình em là vợ anh...anh có quyền ghen đúng không...? "
Ý anh rất đơn giản...Anh không muốn nói với cô...anh và cô chênh lệch tuổi tác quá nhiều...chỉ cần phát hiện ai đó có ý đồ...ve vãn vợ anh...là máu anh lại sôi lên kèm theo nỗi bất an khó nói...Nên anh nghĩ đến cách khiến cô mang thai...tuy làm vậy là không công bằng với cô...nhưng anh không ngăn được suy nghĩ của mình....
-" Em không có để ý đến họ...cả thư em cũng không xem..quăng đại vào đó...không ngờ anh đọc được..."
Giản Bình nghe thế...có chút chột dạ....hít mũi giải thích với anh...
Giản Bình đâu biết mình đang rơi vào lưới của ông chồng hắc ám nào đó...
Trương Hải thấy cô nín khóc... còn giải thích với anh...Trương Hải được nước làm tới...bế cô lên đùi...
-" Anh biết..xem như anh không nghĩ thấu đáo...Anh xin lỗi....Nhưng mà Tiểu Bình không phải em rất thích em bé hay sao...Em tức giận vì anh dở trò với em hay vì em không thích em bé...Nếu vậy...anh sẽ không ép em...để anh gọi bác sĩ...."
-" Anh nói bậy bạ gì vậy....? Em không cho anh nói thế..bé cưng trong bụng sẽ nhe thấy...sẽ nghĩ chúng ta không cần nó... Không cho anh hù dọa con em..."
Giản Bình lấy hai tay che bụng...như gà mẹ bảo vệ con mình...Biết mình có thai cô rất vui..chỉ tức giận vì anh tính kế..khiến cô phải tạm ngừng việc học...nhưng là lúc chưa biết lý do..bây giờ hiểu ra vấn đề... giận hờn gì điều bay sạch..chỉ còn lại hạnh phúc mà thôi...
-" Được..được...là do anh sai...Tiểu Bình..
chuyện học em đừng lo lắng...anh sẽ giúp em bảo lưu lại điểm..Khi nào sinh bé cưng ra...em sẽ học tiếp được không?"
-"Dạ "
Giản Bình bây giờ...nào có tâm trí nghĩ đến việc khác...anh nói sao cô nghe vậy...mọi tâm tư tình cảm cô điều đặt vào tiểu bảo bối của họ...
-" Hải...đây là con của chúng ta nà...em rất vui...."
Cô kéo tay anh đặt lên phần bụng còn bằng phẳng của mình...miệng cười tủm tỉm..hạnh phúc...Trương Hải ôm cô vào lòng...hôn lên cái má phúng phính...
-" Anh yêu em...cả con chúng ta nữa..."
Giản Bình rút vào lòng anh....hưởng sự cưng chìu của anh...
Nếu ai hỏi cuộc đời này điều gì cô không hối hận....cô không ngần ngại trả lời ngay...
Đó là gặp anh...quyết định yêu anh...và dành cả thanh xuân cho anh.....Từ khi mười tám tuổi cho đến bay giờ...cả thời gian ..con tim cô chỉ chứa một mình anh....
Thanh xuân của cô là để yêu anh....
Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh,...một ngàn lần thêm ngàn lần nữa là hai ngàn lần....Và bây giờ là không phải chỉ là thanh xuân của người con gái...Mà là một lòng một dạ cô muốn dành cả đời này để được bên cạnh anh...