Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 101: Giao hẹn



“Ờ...” Đường Hân Uyển do dự một chút. Cô vốn không nghĩ Tiểu Vũ lại yêu sớm như Bạch Mộc, thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Tiểu Vũ và ánh mắt khẳng định của Bạch Mộc, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi!”

“Tốt quá!” Tiểu Vũ liền kích động: “Có chị Hân Uyển giúp đỡ, nhất định em sẽ đạt được thành công!”

Đường Hân Uyển dở khóc dở cười, trầm ngâm một chút rồi nói: “Vậy thì Tiểu Vũ, trước tiên em nói cho chị nghe tình hình cụ thể một chút, bao gồm cả tính cách cô bé kia và mức độ tiếp xúc của các em đến đâu, vân vân...” 

Tiểu Vũ không nói gì mà lại nhìn về phía Bạch Mộc: “Anh Bạch Mộc, anh có muốn đi rửa chén giúp tụi Tiểu Đông không?”

Bạch Mộc trợn mắt, thằng nhóc này mà lại ngượng ngùng à? Muốn đuổi mình đi thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như vậy.

Thấy cảnh này, trong lòng Đường Hân Uyển cũng thấy rất buồn cười, không ngờ thằng nhóc này cũng ranh mãnh như vậy! 

Đợi sau khi Bạch Mộc đi rồi, Tiểu Vũ kéo Đường Hân Uyển đến một góc vắng không người, sau khi chắc chắn xung quanh không có bất kỳ ai khác mới nói với Đường Hân Uyển tình hình cụ thể.

Qua cuộc nói chuyện suốt hai tiếng, cuối cùng Tiểu Vũ cũng coi như là có được câu trả lời hài lòng. Đồng thời Tiểu Vũ cũng thầm cảm thán trong lòng, không hổ danh là chị Hân Uyển, sau khi trò chuyện với chị ấy xong, bản thân mình liền có cảm giác được khai sáng. Không giống như anh Bạch Mộc, chỉ số EQ thấp như thế, chẳng cho mình ý kiến nào có thể áp dụng được cả!

Nói đến cuối cùng, Đường Hân Uyển do dự một chút: “Tiểu Vũ, chị thương lượng với em một việc...” 

Vừa học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm từ chỗ Đường Hân Uyển, Tiểu Vũ vô cùng cảm kích Đường Hân Uyển, sau khi nghe vậy lập tức vỗ ngực cam đoan: “Chị Hân Uyển, chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng, nhất định em sẽ giúp chị thỏa đáng!”

Đường Hân Uyển mỉm cười nói: “Tiểu Vũ, coi như báo đáp vì chị đã giúp em theo đuổi bạn gái, chị hy vọng em có thể kể với chị toàn bộ chuyện của anh Bạch Mộc từ nhỏ đến lớn...”

Trên thực tế, Đường Hân Uyển vẫn luôn không có cách nào lờ đi cô gái trong lòng Bạch Mộc được, cho nên cô muốn thăm dò một vài tin tức từ Tiểu Vũ. 

Tiểu Vũ đảo mắt một vòng, Bạch Mộc đã dặn cho dù thế nào cũng không được nói ra chuyện của anh ấy, nhưng những thứ khác thì không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, Tiểu Vũ nặng nề gật gật đầu: “Yên tâm đi, chị Hân Uyển, chắc chắn em sẽ nói những gì em biết, đã nói thì sẽ nói hết, không giấu giếm!” Đồng thời lại bổ sung một câu trong lòng, đương nhiên là trừ bí mật kia ra. Hì hì, bí mật đó hãy để chính miệng anh Bạch Mộc nói cho chị biết đi!

Đương nhiên Đường Hân Uyển không biết thằng nhóc trước mặt này đang nghĩ gì trong lòng, sau khi thấy Tiểu Vũ đồng ý, cô cười cười, đưa tay về phía Tiểu Vũ: “Vậy thì thỏa thuận nhé?” 

“Được!” Tiểu Vũ ngoắc tay giao hẹn với Đường Hân Uyển. Đồng thời không có ý tốt nhìn về phía Bạch Mộc ở xa xa. Hì hì, anh Bạch Mộc, anh cũng đừng trách em bán đứng anh nha! Em đây cũng có nỗi khổ trong lòng mà. Hơn nữa ai bảo trước kia anh luôn bắt nạt em chứ?

Nhìn thấy Đường Hân Uyển và Tiểu Vũ từ trong phòng đi ra, Bạch Mộc vội vàng chạy lại, cười hỏi: “Tâm sự xong rồi à?”

Nói xong câu này thì anh cũng cảm thấy không được bình thường, vẻ mặt cười như không cười của Đường Hân Uyển cùng với ánh mắt không có ý tốt của Tiểu Vũ là có ý gì? Theo bản năng, Bạch Mộc cũng cảm thấy hình như bản thân mình bị hai người này liên thủ lừa gạt... 

“Ừm, tâm sự xong rồi.” Đường Hân Uyển khôi phục vẻ mặt bình thường, gật gật đầu trả lời.

...

Sau khi ở viện phúc lợi hai ngày, hai người tranh thủ thời gian rời khỏi đây, dù sao Bạch Mộc còn phải đến nhà Đường Hân Uyển làm khách, nếu ở đó một hai ngày thì cũng đến thời gian khai giảng rồi. 

Đương nhiên là trong hai ngày này, buổi tối lúc đi ngủ Bạch Mộc sẽ không ở chung với Đường Hân Uyển. Nhiều trẻ con nhìn như vậy, sao bọn họ có thể không biết xấu hổ?

Trước khi đi, Tiểu Vũ rất lưu luyến, gọi to theo bóng lưng hai người rời đi: “Chị Hân Uyển, chị đừng quên giao hẹn của chúng ta nha!”

“Đương nhiên là không rồi!” Đường Hân Uyển cười cười: “Liên lạc qua điện thoại!” 

Sau khi lên xe quay lại thành phố một lần nữa, Bạch Mộc không nhịn được tò mò, hỏi: “Em với Tiểu Vũ đã nói những gì thế?”

“Bí mật!” Đường Hân Uyển còn lâu mới nói cho Bạch Mộc biết.

Bạch Mộc lắc lắc đầu, dứt khoát không nhắc đến vấn đề rối rắm này nữa. 

Sau khi về thành phố, Bạch Mộc tranh thủ thời gian đi mua quà tặng cho người nhà Đường Hân Uyển. Còn mấy tiếng nữa là chuyến tàu hỏa của hai người họ sẽ xuất phát, Bạch Mộc nhất định phải chuẩn bị xong tất cả mọi thứ trong khoảng thời gian này.

Mà sau khi thấy cảnh tượng này, Đường Hân Uyển lập tức có chút dở khóc dở cười: “Anh còn nói em mua nhiều đồ, không phải anh cũng thế sao?”

“Ơ...” Bạch Mộc có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Có qua có lại mà! Lần đầu đến nhà em làm khách, không mua chút quà thì sao mà được?” 

"..."

Nửa tiếng sau đã nhìn thấy một đống thực phẩm dinh dưỡng cùng trái cây, thế nhưng vẫn chưa thỏa mãn được Bạch Mộc, rốt cuộc Đường Hân Uyển cũng không nhịn được, ngăn cản anh: “Được rồi, chỗ này là đủ rồi, ăn đủ cả nửa tháng luôn đó!”

Lúc này Bạch Mộc mới ngừng lại, sau đó đột nhiên nghĩ đến lời dặn của Tạ Minh Tường lúc trước, lại nhìn về phía Đường Hân Uyển hỏi: “Hân Uyển, chú có uống rượu không? Có cần anh mua cho chú mấy bình rượu ngon không?” 

Nhắc tới ba, vẻ mặt Đường Hân Uyển hơi buồn bã: “Không cần đâu... Ba em vẫn luôn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, cho dù anh có mua, ông ấy cũng không uống được...”

“Sao lại như vậy?” Bạch Mộc hơi sửng sốt, quan tâm hỏi han: “Chú bị sao vậy?”

“Không có gì...” Đường Hân Uyển lắc lắc đầu, cô thật sự không muốn nhớ lại cái ngày đen tối đó: “Chuyện này vẫn là lúc đến đó thì hỏi mẹ em đi!” 

“Được rồi...” Nếu Đường Hân Uyển không muốn nói thì Bạch Mộc cũng không ép. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Đường Hân Uyển, trong lòng anh lại thấy đau xót, đồng thời thầm thề với lòng mình nhất định phải tìm hiểu về cô nhiều hơn, và còn phải khiến cho Đường Hân Uyển vui vẻ mỗi ngày! 

Sau khi thanh toán xong, hai người chạy đến nhà ga ngay lập tức. Tiếp tục đợi thêm hai tiếng nữa, rốt cuộc hai người cũng bước chân lên chuyến tàu về thành phố nơi gia đình Đường Hân Uyển sống.

Dọc đường đi, giữa hai người cũng hơi im lặng. Có lẽ là vì chủ đề bi thương lúc nãy, Bạch Mộc cũng không biết làm sao để khuyên giải Đường Hân Uyển. 

Hai người nhanh chóng đến nơi. Sau khi xuống tàu, Đường Hân Uyển dẫn Bạch Mộc về thẳng nhà mình.

“Đi thẳng đến bệnh viện luôn chứ!” Bạch Mộc nói: “Anh muốn xem chú như thế nào? Hơn nữa chắc là dì cũng đang ở bệnh viện chăm sóc chú, trong nhà hẳn là không có ai chứ!”

“Cũng được.” Đường Hân Uyển gật gật đầu. 

Khi hai người đến trước cửa phòng bệnh, Đường Hân Uyển đột nhiên thu hồi vẻ mặt buồn bã của mình. Bởi vì cô biết, nếu mình càng thể hiện sự buồn bã thì bà Đường sẽ càng thêm buồn, cho nên mặc dù trong lòng mình có không vui cỡ nào, cô vẫn luôn thể hiện dáng vẻ kiên cường trước mặt mẹ.

“Mẹ, Bạch Mộc đến rồi!” Chỉnh đốn lại cảm xúc của mình xong, Đường Hân Uyển mới đẩy cửa bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.