Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 25: Đồng tính



Nhìn thấy tiêu đề “Hấp dẫn nổi bật” này, sắc mặt của Tạ Minh Tường tối sầm lại. Tuy vừa rồi nói câu đó anh ta cũng đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng anh ta không ngờ sự việc lại lan truyền nhanh đến như vậy, mới chốc lát mà tất cả mọi người đều biết.

Đè nén sự tức giận trong lòng xuống, Tạ Minh Tường xem tiếp phần dưới.

“Tin sốc! Tin sốc! Trưa hôm nay, tôi nghe người bên cạnh nói, trai đẹp khoa y học mà lại thích con trai! Tôi bị sốc và kinh ngạc vô cùng, thật không thể tin được, nghe bạn cùng lớp kể, tình hình lúc đó như thế này...”

“Trưa hôm nay cô ấy tình cờ gặp nam thần Tạ Minh Tường ở căn tin trên tầng 3 , trong lòng vô cùng kích động. Vốn định đến bắt chuyện, sau đó lại thấy Tạ Minh Tường đột nhiên đứng dậy, hét lớn một tiếng cậu ta thích con trai. Tình hình sau đó, tôi tin rằng mọi người cũng tưởng tượng ra.”

“Tôi đăng bài này, hoàn toàn không có ý kỳ thị giới tính gì cả, cách nghĩ của mỗi người đều không giống nhau. Tôi chỉ muốn khuyên các chị em nữ sinh đừng quá thất vọng, đừng có buồn lòng, trong trường nam sinh tốt còn rất nhiều. Đừng vì một người mà tuyệt vọng, cô bạn tôi chịu đả kích rất lớn, mọi người đừng giẫm theo bước chân của cô ta, đừng tự mình chuốc lấy phiền não nhé!”

Phần sau cùng của bài đăng còn kèm theo một đoạn video, nội dung video đúng là đoạn mà Tạ Minh Tường la lớn đó.

Bài đăng vừa công khai đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, lượt xem tăng nhanh chóng mặt. Tốc độ đó thậm chí còn nhanh hơn cả bảng hoa khôi và bảng nam sinh đẹp trai trước đây nữa. Chỉ có mấy phút mà có hàng nghìn lượt bình luận.

[Demasia]: Trời! Thế giới quan của tôi sụp đổ! Không ngờ nhìn phong độ đẹp trai ngời ngời vậy mà lại bị cong!

[Chân dài miên man]: Hu hu hu! Con tim của em bị tổn thương rất lớn! Anh vẫn là nam thần của em, anh vẫn là nam thần của em!

[Không mang quần chip thật đã]: Tôi có thể làm chứng lời của chủ thớt này là thật, vì lúc đó tôi cũng có mặt ở đó và tận mắt nhìn thấy cảnh này!

[Demasia]: Quần chip huynh, các em đến đó tôi có thể hiểu được, họ là đi bắt chuyện làm quen. Còn huynh? Lẽ nào huynh cũng đến đó bắt chuyện làm quen? Lẽ nào huynh cũng bị cong? Ôi, chúa tôi!

[Không mang quần chip thật đã]: Tớ chỉ là đến đó góp vui thôi, lẽ nào không được?

[Tiger body one shake]: Đoạn đầu video nhìn thấy Tạ Minh Tường đuổi lùi các nam sinh bắt chuyện với các em gái cảm thấy anh ấy thật là oai phong! Không ngờ, thật không ngờ!

[Mo mo da]: Tôi dường như nghe được âm thanh tan nát của các cô gái!

[Hôm nay em và nam thần hôn nhau]: Nam thần ơi nam thần! Anh làm sao lại bị cong thế? Anh khiến những cô gái FA như em phải làm sao! Em muốn khóc quá! Đừng ai cản tôi, tối nay tôi phải uống thật say để làm lễ truy điệu cho mối tình chưa bắt đầu đã kết thúc của tôi!

[Thánh Kỵ Sĩ]: Em gái đừng khóc! Trường chúng ta trai đẹp nhiều vô kể! Không có Tạ Minh Tường sẽ có hàng nghìn hàng vạn anh đẹp trai khác đến với em!

[Biu Biu Biu]: Huynh đài kỵ sĩ nói có lý! Ví dụ tôi đây... Các em có thể suy nghĩ.

[Doraemon]: Trong khoa y học có một con sói, tên của hắn là Tạ Minh Tường. Các sinh viên muốn sống mạnh mẽ lên cần phải tránh xa con sói này!

[Đẹp đến nỗi không có bạn]: 666! Post này hay quá, tặng bạn 108 like!

[Con người chính trực]: Haiz! Thời thế thay đổi, lòng người không được như xưa.

Xem đến đây Tạ Minh Tường mặt xanh như tàu lá.

“...”Tôn Dật Thành vỗ vỗ vai anh nói: “Nghĩ thoáng một chút, như vậy thì sau này anh không phải bị các cô sinh viên quấy rầy nữa!”

Đỗ Khả Nhi giật chiếc điện thoại: “Mình xem xem!”

Một lúc sau Tôn Dật Thành đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Cậu xem điện thoại tớ làm gì? Này? Đừng có xem thư viện của tớ đó!”

“Sao thế! Có bí mật sao?” - Đỗ Khả Nhi liếc nhìn cậu ta, càng hứng thú hơn.

Tiêu Ninh ở bên từ tốn nói: “Trong đó có ảnh khỏa thân...”

“Cái gì?” - Đỗ Khả Nhi giật mình, đột nhiên vứt điện thoại xuống.

Sở Nam tiếp tục nhìn nhìn có chút nghi hoặc: “Ồ? ID này nhìn rất quen!”

“Cái gì?” - Tạ Minh Tường giật lại chiếc điện thoại, sau khi nhìn kỹ ID của blogger gương mặt càng khó coi, liếc nhìn Tôn Dật Thành: “Cậu không phải đã hack máy tính của hắn sao? Lẽ nào hắn tự mở khóa?”

Tôn Dật Thành hất hàm cao ngạo: “Trong trường này chưa có xuất hiện hacker nào vượt qua em!”

“Vậy cái này cậu giải thích thế nào?”

“Em đâu biết!” - Tôn Dật Thành nhún nhún vai: “Có thể tên này có hai máy tính cũng nên!”

Tạ Minh Tường ném điện thoại lại cho Tôn Dật Thành: “Giúp anh hack cái bài đăng này!”

“Em thấy để vậy cũng tốt mà! Vì sao lại hack nó?” - Tôn Dật Thành ngậm đôi đũa trong tay, dáng vẻ kênh kiệu: “Hơn nữa... Tạ lão đại, làm công việc này phải tốn rất nhiều chất xám!”

Tạ Minh Tường tức giận cắn răng, nói: “Cậu cứ việc làm! Anh nhất định phải trút cơn giận này! Hơn nữa không chỉ hack bài này mà còn hack cả máy tính của hắn và tất cả tài khoản mạng xã hội luôn!”

Tôn Dật Thành nuốt nước bọt, trong lòng hạ quyết tâm, sau này nhất định không nên khiêu khích anh chàng này, liền cười gượng: “Làm vậy ác lắm không?”

“Không ác sao dạy dỗ cho hắn bài học được?” - Tạ Minh Tường không hề do dự: “Làm xong việc này, cậu không lỗ đâu!”

“Sảng khoái thôi!” - Tôn Dật Thành mắt sáng lên, cầm máy tính bắt đầu công việc của mình.

30 phút sau, Tôn Dật Thành uể oải vặn lưng, búng tay một phát: “Xong rồi!”

“Rất rốt!” - Tạ Minh Tường gật đầu hài lòng: “Ăn cơm tiếp nào!”

Trong một góc nào đấy của trường, một người đang đắc ý đột nhiên nhìn thấy màn hình xanh máy tính lại xuất hiện. Hơn nữa lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, không những máy tính không thể sử dụng được, ngay cả những tài khoản của hắn đều bị hack luôn.

Lúc này, hắn có ngốc cũng biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Tạ Minh Tường, chắc chắn là hắn làm!

Nhưng hắn không có cách nào khác, chiếc máy tính lần trước hắn cũng đã mời sinh viên chuyên khoa IT đến sửa những họ cũng không có cách nào sửa được, cuối cùng hắn đành nhận lỗi.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải thu dọn một số đồ rồi đi đến nhà ăn của trường. Cũng đành chịu, ai bảo kỹ thuật của bản thân không bằng người ta! Hắn đành chọn cách xin lỗi, hắn không muốn tiếp tục sống những ngày như vậy nữa.

Vội vàng chạy đến căn tin, nhìn thấy nhóm Tạ Minh Tường đang ăn cơm, hắn thở phào, may mà nhóm Tạ Minh Tường vẫn còn đó. Nếu không thì hắn phải đến ký túc xá tìm họ rồi, mà đến ký túc xá thì hắn lại không có dũng khí, ai biết được Tạ Minh Tường lúc giận dữ sẽ làm ra những việc gì. Còn ở căn tin, đại sảnh lớn nhiều người, anh ta chắc không thể làm gì với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.