Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 51: Tiêu ninh xấu hổ



Sau khi cúp điện thoại, Tạ Minh Tường nhìn vẻ mặt chờ đợi của mọi người, cười nói: “Đợi thêm lúc nữa đi, hai người họ về ngay đấy…” 

Tôn Dật Thành nghi ngờ nhìn Tạ Minh Tường, hỏi: “Chuyện gì vậy? Tạ lão đại, hình như em nghe thấy lão nhị tìm anh vay tiền?” 

“Ừ!” - Tạ Minh Tường gật gật đầu, giải thích: “Nghe nói hôm qua hai người họ đã tiêu hết tiền để uống rượu rồi, cho nên bây giờ không có tiền trả tiền phòng.” 

“…” - Mọi người cạn lời một trận. 

“Chậc chậc!” - Sở Nam không nhịn được cảm thán: “Dùng hết tiền rồi mà vẫn còn đi thuê phòng? Không thể không nói lão nhị đúng là khó nhịn được ham muốn.” 

“Chính xác!” - Tạ Minh Tường tỏ vẻ đồng ý vô cùng: “Không ngờ lão nhị ngày thường thì im ỉm, kết quả lại là người thuộc phái hiệu suất! Lần này thực sự là làm gương cho chúng ta rồi!” 

“Sao hả? Anh hâm mộ cậu ấy rồi hả?” - Lãnh Hân Hân mặt không cảm xúc liếc Tạ Minh Tường một cái, trầm giọng hỏi. 

“Ơ…” - Tạ Minh Tường giật mình, lúc này mới ý thức được mình có chút đắc ý vênh váo, vội vàng chuyển chủ đề: “Anh phải nhanh chóng chuyển khoản cho lão nhị, nếu không cậu ta không về được mất!” 

“Thật ra thế này cũng chẳng có gì!” - Tôn Dật Thành cũng không cho là đúng, cậu ta cảm thấy mình không thể nhận không ân huệ mời cơm của Tạ Minh Tường nhiều lần như vậy! Hẳn là nên đứng ra nói một câu câu bằng, cho nên cậu ta nói: “Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, hẳn là đều nghĩ như vậy thôi! Đúng không, Bàn Tử?” 

Nói xong, Tôn Dật Thành vỗ vai Sở Nam. 

“Đúng vậy!” - Sở Nam gật đầu theo bản năng, có điều ngay sau đó, cậu ta liền ý thức được có gì đó sai sai… 

“Hừ! Một đám lưu manh!” - Gương mặt Tô Nhu đỏ lên, hừ lạnh một tiếng. 

Sở Nam khổ sở tự chất vấn "Cái miệng của mình thật là, sao không ngậm lại được thế?"

Vì vậy Tiểu Bàn Tử mau chóng kéo dây cương dừng trước bờ vực, ngượng ngùng cười: “Đương nhiên, tình cảm vẫn là cơ sở quan trọng nhất…” 

Lãnh Hân Hân khinh bỉ liếc bọn họ một cái: “Đừng lấy tâm lý xấu xa đó của mấy người để giữ chút thể diện, em cũng không tin ai cũng giống mấy người, có phải không Bạch Mộc?” 

Lãnh Hân Hân nói xong, nhìn về phía Bạch Mộc. 

“…” - Bạch Mộc không biết nói gì "Tên nhóc Tôn Dật Thành này đã bịt kín đường lui của mình rồi, mình phải trả lời thế nào?"

---

Mà ở bên này, Tiêu Ninh đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh khách sạn, dù sao vấn đề tiền bạc đã được giải quyết, bây giờ cậu ấy cũng không sốt sắng nữa. 

Tuy ánh mắt của nhân viên khách sạn nhìn cậu vô cùng kỳ lạ, nhưng dần dần Tiêu Ninh cũng đã chai mặt. Chuyện thế này, nhìn mãi cũng quen… 

Đỗ Khả Nhi thì ngược lại, vô cùng không muốn ngồi cùng một chỗ với Tiêu Ninh, một vẻ mặt tôi không quen anh ta. Dù gì thì cô cũng là con gái, cho dù tính cách thoải mái đến đâu, sau khi gặp chuyện như vậy cũng vẫn có chút xấu hổ. 

Hơn mười phút sau, Tiêu Ninh đoán chừng Tạ Minh Tường đã gửi tiền qua cho mình, vì vậy đứng dậy đi tới chỗ nhân viên quầy lễ tân, đưa thẻ ngân hàng cho cô ta, vô cùng cao ngạo nói: “Quẹt thẻ!” 

Nhân viên lễ tân khinh bỉ "Tiền này của anh còn không phải là đi mượn hay sao? Còn làm bộ tỏ vẻ tiền nhiều như nước, làm như mình là người giàu có vậy!"

Có điều tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng không thể nói ra lời này, cô ta nhận lấy thẻ ATM của Tiêu Ninh đưa, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng thưa anh!” 

Đối với thái độ của nhân viên lễ tân, Tiêu Ninh vô cùng hưởng thụ. Có điều ngay sau đó cậu liền nghĩ ra lát nữa gọi xe còn cần tiền lẻ, trên xe taxi không thể quét thẻ, mà quanh đây cũng không có máy rút tiền… 

Tiêu Ninh căng não suy nghĩ liền nghĩ được một cách tốt, vì thế cậu tỏ vẻ lấy lòng nhìn về phía nhân viên lễ tân: “Chị gái, hay là chị quẹt một trăm tệ đi, sau đó đưa lại cho tôi bảy mươi tệ tiền mặt được không? Chị xem, lát nữa chúng tôi gọi xe cũng cần tiền lẻ…” 

Tiêu Ninh nghĩ thầm "Kế sách của mình không có vấn đề gì. Tiêu Ninh, mày thật sự thông minh quá đi! Quả thật là một thiên tài!"

Nhân viên lễ tân thấy buồn cười "Anh thích tỏ vẻ mình giàu à, anh tỏ vẻ nữa đi!" Có điều trên mặt vẫn không có vẻ gì là không ổn: “Được chứ thưa anh, có điều chúng tôi cần năm tệ tiền phí thủ tục.”

"Hả?" - Tiêu Ninh sửng sốt "Năm tệ tiền phí thủ tục, cô cũng xấu xa quá đó! Năm tệ đủ cho tôi mua hai chai bia rồi! Hơn nữa đây cũng không phải tiền của tôi... phải trả lại đấy!"

Có điều nghĩ đến mình không thể mất mặt trước Đỗ Khả Nhi và nhiều người như vậy, Tiêu Ninh cắn chặt răng: “Được! Năm tệ thì năm tệ!” 

Cầm được sáu mươi lăm tệ tiền mặt, Tiêu Ninh vội vàng dẫn Đỗ Khả Nhi rời khỏi cái nơi thị phi này, không thể ở lại chỗ này thêm được nữa. Nếu không thì không phải là để cho người ta chế giễu sao? 

Tuy Đỗ Khả Nhi cảm thấy hơi mất mặt nhưng dù sao cô cũng không làm gì khác, cuối cùng cũng đành phải thuận theo. 

“Chú ơi, đến đại học công nghệ Hoài Giang!” - Hai người đón đại một chiếc taxi ở ven đường, ngồi lên. 

“Ôi chao! Anh bạn nhỏ, không ngờ lại gặp được cậu rồi! Chúng ta đúng là có duyên!” - Tài xế nhìn thấy Tiêu Ninh, ngạc nhiên hô một tiếng. 

“Hả?” - Tiêu Ninh sửng sốt, hết sức nghi ngờ: “Chú là?” 

“Tôi là tài xế tối hôm qua đã đưa hai người đến khách sạn này!” - Tài xế nhiệt tình nói: “Sao hả? Tối qua ngủ thoải mái không?” - Nói xong, tài xế cười cười với Tiêu Ninh. 

Tiêu Ninh nhăn mặt "Hóa ra tất cả đều là do ông gây nên! Có điều nghĩ đến ông cũng là có lòng tốt, bản thân mình cũng nhờ thế mà có được một cô bạn gái, không tính toán với ông nữa."

Hiển nhiên là tài xế rất khéo nói, lúc này ông ta cũng nhìn thấy cái ga giường trong tay Tiêu Ninh, lại liên tưởng đến hành động của Đỗ Khả Nhi có chút bất tiện, ông ta liền hiểu ra: “Tôi nói này anh bạn nhỏ... Cậu được đấy! Không ngờ hôm qua tuy là cậu uống say nhưng không hề ảnh hưởng đến ‘sức chiến đấu’ chút nào!” 

"Sao lại không ảnh hưởng?" Tiêu Ninh thầm oán trong lòng "Tôi còn chẳng biết đêm qua xảy ra chuyện gì, dù sao thì vừa tỉnh lại thế giới của tôi đã thay đổi."

Nhưng mà Tiêu Ninh cũng không biểu hiện ra điều gì, nếu không thì sao có thể thể hiện sức hút của mình. 

“Tất nhiên!” - Tiêu Ninh trưng ra vẻ mặt đắc ý vô cùng, kể mình làm ra kỳ tích mạnh mẽ như thế nào. Nhưng lại nhận thấy ánh mắt như muốn giết người của Đỗ Khả Nhi đột nhiên nhìn qua, Tiêu Ninh lập tức toát mồ hôi lạnh đầy đầu, ngượng ngùng cười nói: “Cũng tàm tạm…” 

Chú tài xế lại không ý thức được những điều này, vẫn không ngừng cảm khái: “Cái xã hội bây giờ đó mà, giới trẻ các cậu trưởng thành sớm quá! Tuổi còn trẻ mà đã xảy ra kiểu quan hệ này, nhớ thời của chúng tôi năm xưa, toàn là sau khi kết hôn mới có thể.” 

“Nhìn tuổi của hai người, chắc là mới học đại học năm nhất phải không? Haiz… Nhưng tôi khuyên cô cậu một câu, chuyện này tuy là rất hấp dẫn con người, nhưng cũng đừng quá lún sâu vào đó! Một là làm dở dang việc học, hai là ngộ nhỡ không cẩn thận xảy ra chuyện gì “ngoài ý muốn” thì cũng không tốt…” - Tài xế tận tình khuyên bảo. 

“…” - Tiêu Ninh cảm thấy rất xấu hổ, vừa định nói gì đó thì Đỗ Khả Nhi lại nhíu mày, trừng mắt nhìn cậu một cái, cướp lời: “Chú à, chú có thể im lặng một lát, tập trung lái xe không?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.