Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 59: Kiss?



"Luyện tập thế nào rồi?" - Đúng lúc này, Tạ Minh Tường đẩy cửa phòng học hình thể ra đi vào, cười hỏi. 

"Tạm ổn rồi, trên cơ bản là đã hoàn thành, giờ chỉ cần luyện thêm vài lượt nữa cho nhuần nhuyễn là không có vấn đề gì nữa." - Lãnh Hân Hân cười nói. 

"Đúng lúc, bên Bạch Mộc cũng đã sửa nhạc xong rồi, cùng đến xem một chút chứ? Nếu không có vấn đề gì thì mau chóng tiến hành bước tiếp theo." - Tạ Minh Tường đề nghị: "Không còn nhiều thời gian nữa, tranh thủ đi!" 

"Ồ, đã sửa xong rồi à?" - Lãnh Hân Hân với mấy người nghe nói vậy lập tức sáng mắt lên, cũng chẳng quan tâm đến cái khác nữa, nhanh chóng chạy đến phòng đàn của Bạch Mộc. 

Mấy người đến phòng đàn rất nhanh, sau khi đẩy cửa ra, Lãnh Hân Hân liền vội vã hỏi: "Bạch Mộc, nghe nói cậu đã sửa nhạc xong rồi hả?" 

Cô còn chưa nói xong, cảnh tượng trước mắt đã khiến mấy người đứng sững tại chỗ. 

Lúc này, Bạch Mộc đang thoải mái tựa nửa người lên ghế, còn Đường Hân Uyển thì cúi người trước mặt anh, hai tay ôm đầu Bạch Mộc, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng… 

Mấy ngày nay, căn bản là Bạch Mộc không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Vì viết bản nhạc này giúp nhóm Lãnh Hân Hân mà Bạch Mộc cứ có thời gian là chui vào phòng đàn, ngay cả ăn cơm cũng là Tạ Minh Tường mua về cho, ăn uống qua loa một chút. Qua mấy ngày, Bạch Mộc đã gầy hơn rồi. 

Đường Hân Uyển đều thấy trong mắt, đau trong lòng, thế nhưng cô cũng không có cách nào tốt hơn. Một bên là bạn tốt chung phòng ký túc xá của mình, một bên lại là bạn trai của mình, cô cũng không thể ngăn cản Bạch Mộc làm như vậy được. 

Hơn nữa cô cũng biết tính tình của Bạch Mộc, anh đặc biệt coi trọng lời hứa với bạn bè, nếu đã nhận lời rồi thì sẽ cố gắng thực hiện. 

Nhưng đối với những chuyện này, Đường Hân Uyển cũng không giúp được gì. Cô không có kiến thức sâu về piano như Bạch Mộc, cũng chỉ có thể thi thoảng đề xuất một vài ý kiến mà thôi. 

Lúc nãy khi cô đến phòng đàn, nghe nói bản nhạc đã sửa xong, trong lòng Đường Hân Uyển thậm chí còn vui hơn cả Bạch Mộc nữa. Vậy nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Mộc, Đường Hân Uyển lại có chút đau lòng, thế là cô liền đề nghị mát-xa vai và đầu cho Bạch Mộc. 

Thật ra Đường Hân Uyển rất ngượng, nếu là lúc bình thường thì cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy, chẳng qua là lúc này cô cũng không nghĩ nhiều đến những điều này. Hơn nữa trong lòng Đường Hân Uyển nghĩ là người khác cũng không nhìn thấy chuyện này, như vậy thì không có gì cả. 

Chỉ là Đường Hân Uyển thực sự không ngờ mấy người này lại đột ngột xông vào, làm cho cô hoàn toàn không phản ứng kịp. 

"Hả? Hân Uyển... cậu…" - Lãnh Hân Hân mang vẻ mặt như vừa phát hiện ra châu lục mới, cô ấy cũng không nhìn rõ hai người đang làm gì nhưng mà tư thế này rất mờ ám. Thoạt nhìn thì hai người giống như đang hôn nhau say đắm, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì còn là Đường Hân Uyển chủ động nữa… 

Những người khác cũng như vậy, sắc mặt kỳ quái nhìn hai người, lúc này mới nói: "Xin lỗi, quấy rầy rồi." 

Nói xong, mấy người liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, còn hết sức tốt bụng đóng cửa lại giúp hai người. 

Bên ngoài phòng đàn, mấy người nhìn nhau, Lãnh Hân Hân không nhịn được, lại nhiều chuyện: "Mình vốn cho rằng hai người họ là kín kẽ nhất trong số chúng ta, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy! Ở phòng đàn lại làm chuyện đó… thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được!" 

"Đúng vậy!" - Đỗ Khả Nhi cũng không nhịn được phụ họa thêm: "Không ngờ lại còn là Hân Uyển chủ động! Chậc chậc, lần này chúng ta có phát hiện mới rồi, lát nữa về ký túc xá nhất định phải hỏi rõ Hân Uyển xem đây là kiss lần thứ mấy rồi, và cả khi kiss có cảm giác gì nữa!" 

"Ủa, không phải cậu và Tiêu Ninh đã vượt qua phòng tuyến cuối cùng rồi sao? Lẽ nào các cậu chưa từng kiss?" - Tô Nhu có chút tò mò hỏi. 

"Đúng vậy đúng vậy!" - Mễ Lôi cũng gật đầu nhìn sang Đỗ Khả Nhi. Trước giờ cô không nhiều chuyện lắm nhưng lần này cũng bị mấy người kéo vào. 

"…" - Đỗ Khả Nhi mặt đỏ bừng, không nói gì nữa. 

Lãnh Hân Hân trêu chọc cười nói: "Thôi bỏ đi, không trêu cậu ấy nữa! Chuyện của Hân Uyển vẫn vui hơn! Khả Nhi nói đúng, lát nữa về nhất định phải hỏi cậu ấy xem là cảm giác gì!" 

"Cái đó…" - mNghe được câu này, Tạ Minh Tường thật sự không nhịn được, có chút kích động xoa xoa tay, ngượng ngùng cười nói: "Hân Hân, hay là chúng ta cũng thử một chút đi?" 

"Lượn đi cho nước nó trong!" - Lãnh Hân Hân trừng mắt lườm anh một cái. 

"… Ồ…" - Tạ Minh Tường lại hụt hẫng. 

Trong phòng đàn. 

"Ặc…" - Bạch Mộc có chút cạn lời: "Hình như họ hiểu lầm rồi…" 

Đường Hân Uyển đỏ mặt, cũng không nói được gì. 

"Mấy người này cũng thật là…!" - Bạch Mộc bực bội nói. Bị mấy người bọn họ chen ngang, Bạch Mộc đã không vui rồi, bây giờ lại còn trêu chọc anh và Hân Uyển, thế này thì thật sự là không thể nhịn được nữa rồi. 

Nhìn thấy Bạch Mộc như vậy, Đường Hân Uyển không nhịn được phì cười một tiếng: "Hân Hân các cậu ấy cũng là lo cho tiết mục thôi!" 

"Bỏ đi…" - Bạch Mộc khoát tay, hướng ra ngoài cửa gọi: "Mấy người các cậu vào đi!" 

Ngoài cửa trầm mặc một hồi, đúng vào lúc Bạch Mộc nghi ngờ có phải họ đã đi rồi hay không, giọng nói có vẻ hơi do dự của Lãnh Hân Hân vang lên: "Như vậy… không quấy rầy chứ?" 

Nghe vậy, Bạch Mộc không nhịn được trợn mắt lên: "Không quấy rầy!" 

"Thật sự không quấy rầy?" 

Bạch Mộc có chút cạn lời: "Mình nói rốt cuộc các cậu có vào hay không đây? Còn muốn tập tiết mục hay không?" 

Nghe nói như thế, lúc này đám người Lãnh Hân Hân mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất, vội vàng đẩy cửa đi vào. Chỉ là lúc nhìn thấy hai người họ, mọi người không khỏi có chút lúng túng: "Cái đó… Bọn mình thật sự không cố ý chen ngang các cậu." 

Mà Tạ Minh Tường thì lại càng thẳng thừng hơn, giơ ngón tay cái lên với Bạch Mộc: "Người anh em, được đấy!" 

Khóe miệng Bạch Mộc run run, cũng không thèm để ý đến bọn họ mà lo chuyện của mình, nói: "Haiz, vì viết bản nhạc này giúp các cậu, mình đã mệt muốn chết rồi. Nhưng mà sau khi được Hân Uyển mát-xa thì cũng đỡ nhiều rồi." 

"Mát-xa?" - Mọi người sửng sốt, ngay lập tức liền phản ứng lại, hóa ra là bọn họ đã hiểu lầm à? Đỗ Khả Nhi thất vọng trong lòng "Hóa ra không phải là họ đang kiss, còn tưởng là có thể hóng hớt nữa chứ!"

Nhưng cho dù chỉ là mát-xa thì cũng khiến Tạ Minh Tường ngưỡng mộ muốn chết, ngay cả đãi ngộ này anh ấy cũng không có. Nghĩ đến khoảng cách giữa mình và Bạch Mộc, trong lòng Tạ Minh Tường lại thấy bi ai một trận. 

"Mình đã sửa nhạc xong rồi, trước hết các cậu nghe thử xem, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta tiến hành ghép nhạc lần cuối." - Bạch Mộc cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, nói thẳng luôn. 

"Được!" - Nhắc tới chính sự, mấy người Lãnh Hân Hân mau chóng lấy lại tinh thần, gật gật đầu. 

Tiếng đàn nhịp nhàng êm ái truyền đến, mọi người nhanh chóng chìm đắm trong bản nhạc. 

Hơn mười phút sau, Bạch Mộc đàn xong bản nhạc này, ngẩng đầu lên hỏi: "Như thế nào? Có ý kiến gì không?" 

Nghe thấy lời Bạch Mộc nói, lúc này Lãnh Hân Hân mới thoát ra khỏi bản nhạc êm ái này, trả lời: "Bản nhạc rất hay, không có vấn đề gì! Chỉ là, hình như hơi dài hơn một chút so với bài múa của bọn mình biên soạn." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.