Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 63: Bi thảm



Cuối cùng các cậu cũng đến rồi!” - Nhìn thấy mấy người Tạ Minh Tường, Lý Dương vội vàng chạy ra đón, nước mắt nước mũi tèm lem. 

“Chúng tôi đến chưa muộn đấy chứ?” - Tạ Minh Tường liếc mắt nhìn anh ta. 

“Không muộn, không muộn, còn một lát nữa mới bắt đầu...” - Lý Dương xua xua tay. 

Lời còn chưa nói dứt, ánh mắt anh ta đột nhiên dừng lại trên người mấy cô nữ sinh phía sau Tạ Minh Tường, mắt lập tức lóe sáng, vội vàng chạy lại, giơ tay ra tự giới thiệu: “Xin chào các mỹ nữ! Mình là Lý Dương, chủ tịch hội sinh viên, cũng là tổng đạo diễn tổ chức đêm hội lần này. Các cậu chính là nữ sinh của khoa nghệ thuật đúng không? Trong này có cả cô gái duy nhất của khoa y là Đường Hân Uyển nhỉ?” 

Nhóm người Lãnh Hân Hân đang tò mò quan sát hậu trường sân khấu này, đột nhiên bị Lý Dương thình lình xuất hiện dọa cho hoảng sợ. Nhìn cặp mắt híp lại như sợi chỉ của Lý Dương, Lãnh Hân Hân nhíu mày, vừa định mở miệng nói thì Tạ Minh Tường bất ngờ đã đứng chắn trước mặt cô. 

Ánh mắt Tạ Minh Tường nhìn Lý Dương không hề có chút thiện cảm, cất giọng lạnh lùng: “Chú ý chút đi, mấy người này đều là hoa đã có chủ rồi!” 

Lý Dương xấu hổ rút tay lại, ngại ngùng nở nụ cười: “Các cậu ngồi đây trước đi, một lát nữa mới đến tiết mục của các cậu!” 

Hôm nay, toàn bộ nhân lực trong hội sinh viên đều đã được điều động, một bộ phận bận rộn sắp xếp trình tự tiết mục trên sân khấu, một bộ phận khác thì đẩy xe đi qua đi lại khắp sân vận động để bán mấy thứ như đồ ăn vặt và gậy phát sáng. Không thể không công nhận, Lý Dương rất có đầu óc tổ chức, ở đêm hội kiểu như thế này, những thứ này được các sinh viên vô cùng ủng hộ. 

Thấy cảnh tượng như vậy, Tạ Minh Tường lại không nhịn được, buông mấy câu chế nhạo: “Tôi nói này Lý Dương, cậu thật biết tính toán đấy! Chỉ mấy thứ đồ ăn vặt và gậy phát sáng này cũng đã đủ giúp cậu kiếm được một khoản tiền lớn rồi nhỉ? Cậu thiếu tiền như vậy à?” 

“Đâu có tốt như cậu nói chứ?” - Lý Dương cười khổ đáp: “Đây là cậu chỉ nhìn thấy mặt ngoài thôi. Trên thực tế kinh phí của hội sinh viên chúng tôi vô cùng eo hẹp! Chỉ thuê mấy thứ thiết bị như thế này đã tốn không ít tiền rồi, đó là còn chưa nói đến tiền để chuẩn bị các phần thưởng kia nữa. Chẳng lẽ cậu nghĩ là chút kinh phí tài trợ tôi kéo về được có thể đủ chi cho một đêm hội mừng năm mới lớn như thế này sao? Tính từng thứ một như vậy, suy cho cùng chúng tôi cũng chẳng còn dư được bao nhiêu!” 

“Nhà trường không hỗ trợ tài chính cho các anh sao?” - Tôn Dật Thành ngạc nhiên hỏi. 

“Làm gì có chứ!” - Lý Dương xua xua tay: “Ban lãnh đạo nhà trường vô cùng keo kiệt, toàn là những người vắt cổ chày ra nước. Họ chỉ lo đề xuất ra đủ loại ý kiến, nói cái gì mà đêm hội mừng năm mới này là đại diện cho bộ mặt của nhà trường, nếu làm không tốt thì tôi sẽ thảm rồi. Cho nên để có thể chuẩn bị đêm hội này một cách hoàn hảo nhất, tôi phải lên kế hoạch rất lâu mới lôi kéo được chút ít hỗ trợ tài chính ở mấy cửa hàng xung quanh trường học.” 

“Khụ khụ, em Lý Dương, em nói ai là kẻ vắt cổ chày ra nước đấy? Sau khi kết thúc đêm hội thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến!” - Đúng lúc này, bộ đàm trong tay Lý Dương truyền đến giọng nói tức giận của ai đó. 

“… Nguy rồi! Quên tắt bộ đàm rồi!” - Trán Lý Dương toát mồ hôi lạnh, vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Chủ nhiệm Lý, em không nói gì thầy cả! Hơn nữa, đêm hội chắc phải hơn 12 giờ mới kết thúc, hay là thầy cứ nghỉ ngơi sớm đi...” 

“Vậy cũng được, sáng ngày mai em đến phòng làm việc của tôi một chuyến!” 

“…” 

“Ha ha!” - Nhóm người Tạ Minh Tường đứng bên cạnh cảm thấy có chút vui sướng khi thấy người gặp họa. 

“Nhìn thấy chưa? Lãnh đạo nhà trường đều là như vậy đấy!” - Lý Dương tắt bộ đàm xong liền nói với mọi người. 

Tiêu Ninh quăng cho anh ta ánh mắt thương hại, nói: “Em nghe mấy người bạn nói, lúc hội sinh viên ở trường bọn họ tổ chức các kiểu tiệc tùng đều sẽ kiếm được một khoản lớn, sao đến lượt anh lại có dáng vẻ như phải bù lỗ thế kia?” 

“Haiz… cũng không đến mức bị lỗ, nhưng chẳng khác nhau là mấy…” - Lý Dương thở dài, nói: “Các chủ tịch tiền nhiệm của hội sinh viên đều kiếm được một khoản, nhưng đến lượt tôi thì thê thảm lắm. Chẳng biết ban lãnh đạo nhà trường nhận được thông tin từ đâu, biết được những buổi tiệc như thế này có thể kiếm được tiền, cho nên ban lệnh xuống yêu cầu thưởng cho tiết mục xuất sắc nhất. Nói cho hay là để khuyến khích các bạn sinh viên đăng ký tham dự, nhưng thực tế là vì không muốn số tiền này chui vào túi riêng của hội sinh viên chúng tôi.” 

“Thực ra đêm hội lần này chúng tôi vẫn có được chút ít thu nhập, nhưng đó là với điều kiện không tính công cho các nhân sự đã tham gia tổ chức đêm hội. Vì muốn tổ chức đêm hội này một cách hoàn hảo nhất, chúng tôi đã bận rộn gần nửa tháng rồi. Ngày nào cũng phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, nhưng cuối cùng mỗi người cũng chỉ có thể nhận được mấy chục đồng, cậu nói có ấm ức không?” 

“...” - Mọi người chẳng biết phải nói gì cả, gã Lý Dương này cũng quá bi thảm mà. 

“Thôi quên đi, không nói mấy chuyện này với các cậu nữa, đêm hội sắp bắt đầu rồi!” - Lý Dương nhìn đồng hồ, sau đó bật bộ đàm trong tay lên: “Các tổ vào vị trí, chuẩn bị xong hết chưa?” 

“Chuẩn bị xong rồi!” - Từ bộ đàm truyền đến nhiều giọng nói khác nhau 

“Tốt, bây giờ sẽ bắt đầu! Chú ý đây không phải là diễn tập, đây không phải là diễn tập! Lưu Trạch, phát tiếng của tôi đi!” 

Ngay sau đó, giọng nói của Lý Dương vang vọng khắp sân vận động: “Các bạn sinh viên thân mến, xin vui lòng giữ yên lặng! Cảm ơn các bạn đã đến tham dự đêm hội mừng năm mới do hội sinh viên chúng tôi tổ chức hôm nay, không phải nhiều lời nữa, đêm hội sắp sửa bắt đầu! Mời mọi người cùng đếm ngược với tôi!” 

“Năm!” 

"Bốn!" 

"Ba!" 

"Hai!" 

"Một!" 

Vừa dứt lời, các ngọn đèn trên sân khấu lập tức được bật sáng, chỉ trong một thời gian ngắn, cả sân vận động chợt sáng bừng lên. 

“Oa....” 

Cùng lúc với đèn bật sáng, các sinh viên có mặt trên sân vận động cùng đồng loạt hô lên. 

Ngay sau đó, hai người dẫn chương trình, một nam một nữ chậm rãi bước lên trong ánh mắt dõi theo của mọi người. Không thể không nói, Lý Dương rất có mắt chọn người, hai người này đều là những nhân vật thuộc hàng hotgirl, hotboy của trường, cũng khá nổi danh trong giới sinh viên. Tổ hợp nam nữ xuất sắc thế này quả nhiên đã thu hút hầu hết ánh mắt của tất cả khán giả bên dưới. 

“Chào mọi người, chào mừng các vị quan khách đã đến đêm hội mừng năm mới lần thứ mười lăm của trường chúng ta. Tôi là người dẫn chương trình hôm nay... Lưu Tâm Vũ!” 

“Tôi là người dẫn chương trình Ninh Lâm!” - Nam dẫn chương trình còn lại cũng lên tiếng giới thiệu. 

“Xin cảm ơn những người đã đóng góp công sức trong việc tổ chức đêm hội hôm nay!” - Tiếp đó là màn giới thiệu và cảm ơn các nhà tài trợ. 

“Tôi nói này Lý Dương, bài quảng cáo này của cậu cũng dài quá rồi đó.” - Trong hậu trường, Tạ Minh Tường nghe thấy mấy thứ này, cảm thấy mất kiên nhẫn. 

“Chẳng còn cách nào khác, những người này đều là đại gia mà! Tuyệt đối không thể đắc tội bọn họ!” - Lý Dương ngại ngùng cười. 

Đến lúc mọi người đều cảm thấy mất hết kiên nhẫn, cuối cùng Lưu Tâm Vũ và Ninh Lâm cũng đọc xong bài quảng cáo dài hơn hai phút, cùng đồng thanh lên tiếng: “Bây giờ chúng tôi xin tuyên bố, đêm hội mừng năm mới chính thức bắt đầu!” 

“Trước tiên, chúng ta hãy cùng thưởng thức tiết mục đầu tiên! Xin chào mừng những sinh viên năm hai khoa quản lý kinh tế và một đoạn vũ đạo mà họ mang đến cho hôm nay, mọi người cùng vỗ tay chào mừng nào!” 

“Bộp bộp bộp!” - Vài tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.