Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 67: Không quan trọng nữa



“Cô ấy?” - Đường Hân Uyển hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó đã kịp hiểu ra, lập tức khựng lại, vẻ mặt có chút thất vọng nói: “Vậy sao? Vậy thì tốt rồi! Cho nên… cậu muốn đi tìm cô ấy sao? 

Đường Hân Uyển do dự hồi lâu mới mở miệng ra hỏi câu hỏi này. Cô không hiểu được tâm trạng của mình lúc này là như thế nào, lo lắng? Không nỡ? Hay là sợ hãi? 

Lúc này Đường Hân Uyển không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến Bạch Mộc làm thế nào tìm được “cô ấy”, cô chỉ muốn nhanh chóng được biết Bạch Mộc sẽ làm gì? Sẽ đi tìm “cô ấy”? Hay là… 

Cũng có thể là Bạch Mộc đã tìm ra người trong lòng anh từ trước rồi, chỉ là chưa kịp nói mà thôi. "Lẽ nào, bài hát này chính là món quà cuối cùng anh tặng mình rồi sao?" Đường Hân Uyển đột nhiên nghĩ đến một khả năng, thế nhưng cô không dám tiếp tục nghĩ nữa.

"Nếu như Bạch Mộc thật sự rời xa mình để đi tìm người đó, mình phải làm sao đây? Níu giữ? Hay là ủng hộ? Mình nên ngăn cản sao? Cho dù có ngăn cản, mình phải ngăn cản với tư cách gì đây? Có lẽ anh và cô ấy mới là người thích hợp cho nhau? Suy cho cùng mình cũng là người không quan trọng, dù sao thì mục đích Bạch Mộc đến nơi này cũng là để tìm cô ấy. Anh đã bỏ bao tâm sức đến nay mới tìm ra cô ấy, sao mình có thể nhẫn tâm ngăn cản chứ!"

Mấy phút giây thôi mà đối với Đường Hân Uyển lại dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Cô vừa chờ đợi câu trả lời của Bạch Mộc, lại vừa không kiềm chế được sự chán nản thất vọng… Đây chính là một tâm lý hết sức mâu thuẫn. 

“Không…” - Bạch Mộc cười, anh đột nhiên dang rộng đôi tay, ôm thật chặt Đường Hân Uyển vào lòng: “Những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi…” 

"Bây giờ, người mà anh quan tâm nhất, chính là em…" 

Trong lòng Bạch Mộc có một phỏng đoán đầy táo bạo, nhưng anh không nói ra. Cho dù như thế nào, cảm xúc hiện tại mới là quan trọng nhất, còn những việc kia, cứ để nó từ từ biến mất ở nơi thâm sâu của ký ức đi! 

“A…” - Đường Hân Uyển bị Bạch Mộc làm cho giật mình, có điều ngay sau đó nỗi lo âu trong lòng của cô cũng đã thay đổi thành cảm giác một chút ngọt ngào. 

“Eo ôi! Giữa ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu người, hai người yêu đương công khai như vậy có được không hả?" - Đúng vào lúc này giọng nói oang oang của Tạ Minh Tường vang lên phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ này, thật sự không đúng lúc gì cả. 

Bạch Mộc nhăn mặt, tức giận trừng anh ấy: “Anh đúng là chẳng có chút ý tứ gì cả…” 

"Hì hì!" - Tạ Minh Tường xấu hổ cười: “Thật ra anh đây thì không có sao, nhưng hai người ở đây ôm ấp nhau như vậy, ngược lại đã thu hút hết mọi ánh mắt của người ta rồi. Nếu như có người nào đó đột nhiên nảy ra sáng kiến muốn chụp hình hai người lại, e là ngày mai sẽ xuất hiện bóng dáng của hai người trên trang nhất của tờ báo trường đấy… Haiz! Đến lúc đó lại kích thích đám người độc thân, làm cho người ta phải ngưỡng mộ ganh tị muốn chết!" 

“Anh không biết làm bộ như không thấy gì hả?” - Bạch Mộc trợn mắt, bực bội nói: “Với lại, chỗ hậu trường sân khấu này đâu phải ai cũng có thể vào được. Chỉ có nhiêu đây người, ai mà rảnh đến mức đi chụp hình chứ?” 

“Tôi…” - Lý Dương ở cạnh đó nhẹ nhàng đưa cánh tay lên, ngượng ngùng cười nói: “Thật ngại quá, lúc nãy có chút không kiềm chế được…” 

"..." 

Còn chưa nói hết lời, Lý Dương đã nhận thấy ánh mắt hết sức ớn lạnh đột nhiên nhìn qua, làm anh ta giật mình, vội vã đưa tay cam đoan: “Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không truyền ra ngoài đâu!” 

“Hì!” - Tạ Minh Tường cảm thấy vui mừng, vừa nãy anh ấy chỉ là nói cho vui mà thôi, không ngờ lại trúng thật. Lý Dương cũng thông minh đấy! Rất tốt, rất tốt! 

“Chú xem, anh nói mà!” - Tạ Minh Tường giang tay ra, ra vẻ những lời anh đây nói là sự thật, sau đó lại tận tình khuyên bảo: “Nếu như hai người mà không kiềm chế được, hãy đi tìm chỗ nào đó không có người. Hoặc là làm theo như lão nhị, tìm một khách sạn, thuê một căn phòng lãng mạn. Đến lúc đó bất kể có thân mật ra sao, có thì thầm to nhỏ thế nào cũng không ai nhìn thấy, cũng sẽ không có ai đến quấy rầy hai người…” 

“Liên quan gì đến em?” - Tiêu Ninh ở cạnh đó vô duyên vô cớ đang nằm mà cũng bị trúng đạn, lập tức có chút không hài lòng. Có điều theo cậu ấy thấy chuyện của mình là nhỏ, chuyện của Bạch Mộc là mới lớn, thế là liền lấy điện thoại ra, nhiệt tình nói: “Số điện thoại của khách sạn lần trước anh còn giữ đây, nếu chú muốn, anh sẽ đặt phòng cho hai người!” 

"…" - Bạch Mộc cạn lời, vừa muốn nói gì đó nhưng Tiêu Ninh cũng giành nói trước: “Không cần cảm ơn anh, bọn anh đây rất vui lòng khi giúp đỡ người khác!” 

Đường Hân Uyển đỏ mặt, không thèm để ý đến hai người họ, mà nhìn về phía hai người Lãnh Hân Hân và Đỗ Khả Nhi, nói một cách chính đáng: “Hân Hân, Khả Nhi, hai người họ bụng đầy tâm địa xấu xa, có phải các cậu nên phê bình họ một chút không?” 

"Ừm, nói có lý!" - Lãnh Hân Hân và Đỗ Khả Nhi cùng lúc gật đầu đồng tình. 

Thế là… 

Hai người Tạ Minh Tường bi thảm rồi… 

Sở Nam ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm "Đúng là nguy hiểm thật, may là lúc nãy mình không xen vào, nếu không thì bản thân cũng bị đen đủi rồi. Nhưng… từ lúc nào mà Đường Hân Uyển trở nên thâm hiểm quá vậy? Đúng là giết người không thấy máu mà! Lẽ nào là do ở gần Bạch Mộc lâu ngày, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng? Ừm, khả năng này rất cao!" - Sở Nam có chút tà ác thầm nghĩ.

“Hay là chúng ta về đi?” - Lãnh Hân Hân xem biểu diễn một lúc, cảm thấy có chút nhàm chán, thế là đưa ra đề nghị. Giờ này cũng sắp 11 giờ rồi, mà ngày mai mọi người còn phải thi, đương nhiên là về sớm nghỉ ngơi sẽ tốt hơn. 

“Hả? Chưa gì đã về rồi sao?” - Tiêu Ninh có chút không muốn, cậu ấy vẫn còn đang chờ để xem màn biểu diễn của những mỹ nữ năm hai khoa nghệ thuật nữa. Có điều tất nhiên là cậu ấy không thể nói những lời này ra, nếu không thì chắc chắn cậu ấy sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Vì thế Tiêu Ninh nhìn Sở Nam với ánh mắt cầu cứu, hy vọng cậu ta đến trợ giúp. 

“Hay là mọi người về trước đi? Em và Tiêu Ninh ở lại xem xong buổi biểu diễn rồi mới về!” - Tiêu Ninh và Sở Nam có cùng ý nghĩ, lúc này cậu ta chỉ có thể đứng ra thôi. 

“Không phải là hai người không có hứng thú với những tiết mục này sao?” - Đỗ Khả Nhi nghi ngờ nhìn hai người, cảm thấy hai người họ chắc chắn là có mục đích khác. 

“Ừ, đúng là không có hứng thú...” - Sở Nam sớm đã nghĩ ra cách ứng phó, nói: “... Hai đứa bọn mình chỉ là muốn biết kết quả cuối cùng mà thôi, xem xem tiết mục của chúng ta đạt thứ hạng ra sao!” 

"Đúng đúng!" - Tiêu Ninh gật đầu liên tục, thầm nghĩ "Sở Nam đúng là đáng tin cậy mà! Nhanh vậy đã nghĩ ra đối sách rồi!"

“Không phải là chờ thông qua mọi người bỏ phiếu trên mạng rồi mới đưa ra xếp hạng tiết mục hay sao? Hai người đợi ở đây thì có ích gì?” - Đỗ Khả Nhi thẳng thừng vạch trần lời nói dối của hai người bọn họ. 

"Cái gì?" - Tiêu Ninh sửng sốt, trước đó cậu ấy cũng đâu có quan tâm đến đêm hội mừng năm mới, ai mà biết những điều này chứ? 

“Kết quả thật sự đúng là cần phải thông qua bầu chọn mới biết, nhưng mà bọn mình chỉ là xem qua một chút, xem thử tiết mục của người khác ra sao thôi, như vậy trong lòng cũng ước tính được!” - Mập Sở Nam không hề đỏ mặt, tim cũng không đập nhanh, nói dối mà không chớp mắt. 

“Ừ, nếu đã như vậy thì các cậu ở lại đây đi!” - Đỗ Khả Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy là Sở Nam nói cũng có vài phần đúng. 

Nhưng mà, cô ấy làm sao biết được mục đích thật sự của hai người chứ, nếu mà biết thì chắc là sẽ “dạy dỗ” Tiêu Ninh một trận nên thân rồi, để cho cậu ấy biết được tại sao hoa lại đỏ như vậy! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.