Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 71: Bán thân trả nợ



"Ấy, câu này của cậu là có ý gì?" Anh Quân biết rõ mục đích Sở Nam gọi điện thoại đến, nhưng nghe thấy câu nói tục của cậu ta lại lập tức có chút không vui, ngay sau đó bực bội nói: "Theo như cậu nói, tôi đã gửi video cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?" 

Vừa nói đến đây, Sở Nam bộc phát ngay cơn tức, gào lên như sư tử rống: "Tôi nói này Anh Quân, anh cũng quá đáng lắm đấy nhé." 

"Làm sao thế?" Anh Quân rung đùi đắc ý hỏi ngược lại. 

"Anh làm mờ mặt của tôi là thế nào?" Sở Nam nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tôi mạo hiểm rất lớn, bán tin tình báo về người anh em Bạch Mộc của tôi, kết quả là ngay cả cơ hội để tôi lộ diện trong video mà anh cũng không cho?" 

Lần này tên mập Sở Nam nổi giận thật rồi, trong nháy mắt, cậu ta có một cảm giác bị lừa gạt nặng nề... Giấc mơ đẹp nổi tiếng khắp thiên hạ của cậu ta, trong giờ phút này đã hoàn toàn tiêu tan... 

"Haiz... cậu nói chuyện này à!" Anh Quân thở dài, rầu rĩ nói: "Thật ra chuyện này cũng không thể trách tôi được!" 

"Sao thế?" Sở Nam hơi sửng sốt, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình gì khác hay sao? 

Anh Quân suy tư rất lâu mới làm ra vẻ nghiêm túc giải thích: "Thật ra theo như ý của tôi là muốn phát đoạn video phỏng vấn hoàn chỉnh ra, chỉ là cấp trên của chúng tôi không đồng ý. Theo cách nói của ông ấy thì nếu như tôi thật sự làm như vậy, đoán chừng căn bản là không có bao nhiêu lượt xem... Cậu hiểu ý của tôi chứ?" 

"Hì! Quân ơi mày đúng là một thiên tài!" Nói xong, Anh Quân âm thầm tự tán dương bản thân mình. Một câu nói như vậy đã hoàn toàn không phải trách nhiệm của mình nữa, mà là trách nhiệm của vị "cấp trên" mà mình tự bịa đặt ra kia. Cho dù Sở Nam cậu không vui đến mức nào đi nữa thì cũng chẳng thể làm gì được, lẽ nào cậu có thể tìm đến vị cấp trên kia hay sao? Như vậy cũng sẽ không phá hỏng hình tượng cao lớn vĩ đại của mình, nếu không thì lỡ như bị đồng nghiệp biết chuyện mình nói không giữ lời, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.

Sở Nam nghe vậy lập tức im lặng. Sao cậu ta có thể không rõ hàm ý của Anh Quân chứ. Ý của anh ta chính là tướng mạo của mình cơ bản là không thể lên hình được! Giờ phút này, trái tim bé nhỏ của Sở Nam đã bị đả kích nặng nề... 

Nhưng với quan niệm của cậu ta thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Sau khi thầm nguyền rủa Anh Quân mấy chục lượt xong, mập Sở Nam vẫn quyết không từ bỏ, hỏi: "Không thể thương lượng được một chút nào hay sao? Anh không thể nói lời mà không giữ lời được!" 

"Tôi đã đảm bảo gì với cậu?" Anh Quân hỏi ngược lại: "Lúc đầu tôi có nói đoạn phỏng vấn này chính là bản tin cuối cùng rồi sao? Tôi có từng nói cậu chắc chắn sẽ lên hình sao? Không có phải không?" 

Sở Nam lập tức nghẹn họng, anh chưa từng nói những điều này, thế nhưng anh nói gần nói xa căn bản chính là ý này mà. 

Cho dù đầu óc Sở Nam có khù khờ đến mức nào thì lúc này cậu ta cũng kịp phản ứng lại, mình đã hoàn toàn bị "lời ngon tiếng ngọt" của Anh Quân lừa rồi, căn bản là anh ta chỉ hứa suông mà thôi. 

"Tôi mặc kệ! Lúc đó tôi đã nói với anh, tôi nói cho anh biết những tin tức này, anh giúp tôi có một cơ hội nổi tiếng, đây là trao đổi công bằng! Là một thằng đàn ông, anh nhất định phải nói được làm được!" Sở Nam bắt đầu giở trò chơi xấu. 

"Trao đổi công bằng?" Anh Quân lập tức bật cười, hỏi ngược lại: "Lúc đầu khi cậu đòi hai người chúng tôi tiền thù lao sao không nói những câu này? Được rồi, mấy trăm đồng đó coi như là phần thưởng cho cậu vì đã cung cấp thông tin. Còn về việc sửa video thì tuyệt đối không thể! Dù sao bây giờ chuyện cũng đã được quyết định rồi, bất kể cậu chịu hay không, chuyện này đến đây là chấm dứt!" 

"Anh!" Mập Sở Nam trợn tròn hai mắt, tức giận gào một tiếng. Đúng lúc mọi người tưởng rằng cậu ta sẽ làm ra chuyện mất lý trí gì đó, Sở Nam đột nhiên yên tĩnh lại, cười quái dị: "Anh Quân à, anh thật sự cho rằng những thông tin mà tôi cung cấp cho anh là tất cả rồi sao?" 

"Ý gì?" Anh Quân khẽ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. 

Sở Nam cười khẩy một tiếng, lúc này mới nói từng chữ một: "Nói thật với anh nhé, những gì tôi nói với anh căn bản không phải là thứ gì quan trọng cả, rất nhiều người trong trường đều biết! Mà những thông tin quan trọng nhất, tôi hoàn toàn không nói một câu nào. Cho nên, tốt nhất là anh hãy cầu nguyện cho các anh không cần phải lấy thêm tin tức nữa đi, nếu không thì lần sau anh đến nhờ vả tôi… hừ hừ!" 

"..." Đầu dây bên kia dường như trầm mặc một lát, lúc này mới truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh Quân: "Coi như cậu giỏi..." 

Cúp điện thoại, lúc này Sở Nam mới đắc ý liếc nhìn mọi người, oán hận nói: "Đấu với tôi, anh vẫn còn non lắm!" 

"Haiz..." Tạ Minh Tường thở dài một hơi, u ám nói: " Oan oan tương báo bao giờ mới dứt..." 

"Đúng thế!" Tiêu Ninh cũng gật gật đầu, phụ họa thêm: "Thiên đạo hảo luân hồi, thương thiên nhiêu quá thùy!" Mọi người liếc nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng thấy lạnh sống lưng. Tâm lý phục thù của thằng mập này dường như vượt xa dự đoán của mọi người. 

Điều khiến cho mọi người chán nản là chuyện này hiển nhiên vẫn chưa kết thúc như vậy. Thế là thời gian tiếp theo, mập Sở Nam lại vùi đầu ăn uống trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói cho hay thì là dùng món ngon để an ủi trái tim bị tổn thương của mình... 

Điều quan trọng hơn nữa là lần này cậu ta đã vượt qua sức ăn của mọi người cộng lại... 

Lại một lần nữa chứng kiến hệ tiêu hóa kinh người của Sở Nam, mọi người nhìn nhau không nói nên lời… 

Nhất là Tạ Minh Tường, nghĩ đến túi tiền sắp bị rút cạn của mình, khóe miệng không kìm được mà run run… 

Trạng thái này duy trì trong hai tiếng, lúc này mập Sở Nam mới kết thúc bữa ăn của cậu ta trước ánh mắt như giết người của Tạ Minh Tường… Lưu luyến liếc nhìn món ngon trên thực đơn, Sở Nam chép miệng hai tiếng, hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn. 

Khi nhìn thấy hóa đơn, Tạ Minh Tường lập tức tái xanh mặt. Bữa cơm này, chỉ riêng tiền cơm của một mình Sở Nam đã nhiều hơn gấp đôi của bọn họ cộng lại rồi, cho dù là người có khả năng kinh tế như anh cũng thấy giật mình. Thế là Tạ Minh Tường tâm trạng vốn cũng không tồi, lúc này lập tức chùng xuống. 

"Này mập, có phải là cậu nên cho anh một lời giải thích không?" Hồi lâu sau Tạ Minh Tường mới cắn chặt răng nói ra được vài từ. 

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Tạ Minh Tường, Sở Nam hơi rụt cổ, xấu hổ cười nói: "Thật ngại quá, ha ha, Tạ lão đại..." 

"Ngại quá?" Tạ Minh Tường cười lạnh hai tiếng: "Lúc nãy khi ăn sao không thấy cậu cảm thấy ngại?" 

"Dù sao em cũng không có tiền…" Sở Nam nhỏ giọng than vãn. Chuyện đến mức độ này rồi, thằng mập này dứt khoát giở trò vô lại luôn. 

Tạ Minh Tường nghe vậy lập tức nổi giận, rất lâu sau mới khôi phục lại tâm trạng, liếc mắt đánh giá Sở Nam một chút, âm trầm hỏi: "Không biết cái thân béo mỡ này của mày có đáng tiền không nữa?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.