Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 73: Lao động giá rẻ



Hai người vừa nói xong liền nhìn nhau cười cười, cảm thấy vô cùng hài lòng với màn phối hợp ăn ý vừa rồi của mình.

Theo tình hình hiện giờ, Tô Nhu cũng nhận thấy quả thực thời gian gần đây Sở Nam kiêu ngạo quá mức rồi, đã đến lúc phải bị dạy dỗ một chút.

Còn suy nghĩ của Lãnh Hân Hân thì đơn giản hơn, Tạ Minh Tường nói thế nào thì cô sẽ làm thế đó, ai bảo anh ấy là bạn trai của cô chứ? Bởi vậy nên mới thường có câu nói, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó...

“Hả?” Nghe vậy, mặt Sở Nam nhanh chóng trở nên xám xịt, khuôn mặt mập mạp nhăn lại như một bông hoa cúc xinh đẹp: “Tạ lão đại, em biết sai rồi còn không được sao?”

“Bây giờ đã biết sai rồi? Sao không nhận lỗi sớm hơn đi?” Ánh mắt Tạ Minh Tường lóe lên ý cười, nhưng ngoài mặt thì vẫn còn lạnh lùng, dáng vẻ kia giống như một vị sát thần thật sự...

“Được rồi... nhục thường thì nhục thường vậy...” Thấy không còn đường nào có thể thương lượng nữa, Sở Nam chỉ đành ủ rũ đồng ý. Tất nhiên là kẻ vắt cổ chày ra nước như thằng mập này chắc chắn sẽ không lựa chọn cách thứ nhất rồi, đó không phải chỉ là một hay hai đồng, mà là hơn một ngàn ba trăm đồng đó!

Chỉ là mặc dù Sở Nam phải bất đắc dĩ lựa chọn cách thứ hai, nhưng nếu bảo cậu ta cứ chấp nhận số phận như vậy thì hiển nhiên là không thể nào.

Suy ngẫm một lát, Sở Nam đột nhiên đảo mắt, nghĩ đến một phương án có thể khiến mình không bị mất thể diện, ngay sau đó hùng hồn bổ sung: “Đương nhiên, Tạ lão đại, em có thể vô cùng chắc chắn nói cho anh biết, anh làm như vậy cũng chỉ có thể chiếm được thân xác của em, chứ không thể chiếm được tâm hồn của em đâu! Trái tim em vĩnh viễn chỉ thuộc về mình Tô Nhu nhà em mà thôi!”

“...” Cơ mặt Tạ Minh Tường hơi co giật một cái, bất đắc dĩ lên tiếng: “Ý của anh là bảo cậu dùng sức lao động của mình để trả nợ, ai nói cái khác đâu hả? Cậu có thể đừng suy nghĩ vớ vẩn như thế được không? Hơn nữa, dù cho cậu có đồng ý, anh đây cũng chẳng thèm!”

“Lao động à!” Sở Nam nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, không hề bận tâm đến hai chữ "chẳng thèm" kia: “Vậy anh muốn em làm gì?”

“Bắt đầu học kỳ sau, cậu phải giúp anh giặt quần áo một tháng.” Tạ Minh Tường thản nhiên đáp lời.

“Giặt quần áo à, không thành vấn đề!” Sở Nam thầm vui mừng, lập tức vỗ ngực cam đoan.

“Sở Nam đáng thương à...” Tiêu Ninh ngồi bên cạnh đột nhiên thở dài, nhỏ giọng nói: “Cậu ta vẫn còn ngây thơ quá, thật sự nghĩ rằng Tạ lão đại đang nổi nóng mà có thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng thế sao?”

Mọi người đều gật đầu, ném cho Sở Nam cái liếc mắt đầy thương hại. Đương nhiên, chắc chắn bọn họ sẽ không tốt bụng mà đi nhắc nhở cậu ta rồi. Khó khăn lắm mới có trò vui để xem, sao bọn họ có thể không quý trọng cơ hội này được chứ?

Chỉ có điều là một trong những nhân vật chính của câu chuyện, Sở Nam lại không hề ý thức được điểm này, cậu ta vui vẻ hết nửa ngày mới đột nhiên nhận ra một vấn đề rất quan trọng: “Anh muốn em giặt cái gì vậy?”

Tạ Minh Tường thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta một cái, đột nhiên xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói không ngừng quẩn quanh bên tai Sở Nam: “Tất hoặc quần lót... chọn một trong hai...”

Dáng vẻ tùy tiện này của Tạ Minh Tường khiến người ta đột nhiên có cảm giác vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Nếu phải dùng một câu để hình dung thì chính là: Tôi lặng lẽ ra đi, tựa như khi tôi lặng lẽ đến. Tôi phất tay áo, không mang theo một đám mây trời... (1)

Vừa dứt lời, sắc mặt của tên mập nào đó liền biến thành màu gan heo chỉ trong chớp mắt, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày mới nhìn theo bóng lưng Tạ Minh Tường hét ầm lên: “Này! Em không phải là lao động giá rẻ nhé!”

Chung quanh yên lặng hết vài phút, đột nhiên Tiêu Ninh từ phía sau bước đến vỗ vỗ lên vai Sở Nam: “Người anh em, xin nén bi thương!”

Sau khi Tiêu Ninh đi, người kế tiếp là Tôn Dật Thành. Thằng này được xem là đứa bạn nối khố của Sở Nam từ thời thơ ấu, mặt cậu ta đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: “Không sao đâu người anh em! Đừng bi lụy quá như vậy, có gì to tát đâu cơ chứ, không phải mày còn có tao đây sao?”

“Mày giặt giúp tao hả?” Ánh mắt Sở Nam sáng lên, tràn ngập mong đợi nhìn Tôn Dật Thành. Sở Nam lúc này, tựa như vừa vớ được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.

“Chuyện đó thì không được... cho dù tao có lòng, cũng không dám làm như vậy! Tao không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với Tạ lão đại đâu, không phải người ta thường nói thế này hay sao, anh không vào địa ngục, thì ai vào?” Tôn Dật Thành giả vờ tiếc nuối lắc đầu.

“Con em mày!” Sở Nam thầm mắng Tôn Dật Thành cả vạn lần, cậu ta ngồi xổm xuống, đưa tay vẽ những vòng tròn nguyền rủa...

Sau khi Tôn Dật Thành rời đi, người tiếp theo là Bạch Mộc. Bạch Mộc đi đến bên cạnh Sở Nam... thở dài, bước đi.

“Bạch Mộc! Anh cũng bị bọn họ làm hư rồi!” Sở Nam đứng phía sau ngửa mặt lên trời gào khóc.

Đám người bước nhanh đến bên cạnh Tạ Minh Tường, liếc mắt nhìn Sở Nam bị ném lại phía sau, cuối cùng vẫn là Bạch Mộc mềm lòng, lắc lắc đầu nói: “Làm vậy có ác quá không?”

“Không sao!” Tạ Minh Tường không hề để tâm, phẩy phẩy tay: “Không cho cậu ta một bài học nhỏ, cậu ta sẽ không biết được vì sao hoa lại đỏ như thế!”

Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu, biểu thị đồng ý.

“Hơn nữa, nói đến cùng thì cậu ta đối xử với anh như vậy không sao, nhưng sau này ra khỏi trường học, bước chân vào xã hội rồi sẽ không có ai dễ dàng tha thứ cho cậu ta như vậy đâu.” Tạ Minh Tường nghiêm trang nói.

Mọi người đều im lặng, sau đó nhìn thoáng qua Sở Nam. Mập à, Tạ lão đại làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, hy vọng cậu đừng có phụ nỗi khổ tâm của anh ấy.

Xử lý xong chuyện này, Tiêu Ninh đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi đâu đây?”

“Hay là đến cửa hàng bi-a gần trường chơi vài ván đi?” Tôn Dật Thành lên tiếng đề nghị: “Chỗ đó cách trường cũng gần, không sợ không về được.”

Mọi người không hề có ý kiến với lời đề nghị này, vì thế đám người lại kéo nhau đến cửa hàng bi-a.

Sau khi thuê một bàn, Tạ Minh Tường và Tiêu Ninh vừa cầm hai cây cơ lên thì thấy Sở Nam đột nhiên hấp tấp chạy đến với cây cơ trong tay: “Chơi bi-a à, tính cả em nữa! Em là chiến thần trong giới bi-a đấy!”

Hiển nhiên lúc này Sở Nam đã hoàn toàn quên đi “nỗi buồn” mấy phút trước rồi.

Đối với kẻ ruột để ngoài da (2) như tên mập Sở Nam này, mọi người chỉ biết nhìn nhau im lặng.

“Con khỉ! Chẳng phải lần trước chơi bi-a mày thua tao tơi tả sao?” Tôn Dật Thành vạch trần lời nói dối của Sở Nam không chút lưu tình.

“Cái đó... cái đó là có nguyên nhân mà!” Mặt Sở Nam đỏ lên, lắp bắp giải thích: “Cây cơ quá to mà cái lỗ kia quá nhỏ, bàn thì cao nên phong độ của tao mới không tốt.”

Tôn Dật Thành bĩu môi: “Thế mà hôm đó tao vẫn có thể chơi tốt được. Mày có thể đổi cái lý do nào hợp lý hơn chút không?”

“...” Sở Nam không biết nói gì nữa, nhưng vẫn hưng phấn bừng bừng gia nhập trận đấu với bọn họ.

Nửa tiếng sau Sở Nam mặt ỉu xìu bước ra. Chỉ mới có một lát thôi mà cậu ta đã bị Tạ Minh Tường, Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh lần lượt đánh bại, quả thực là thê thảm không bút mực nào tả nổi.

Cũng may mà bọn họ không đặt cược thắng thua trong cuộc đấu này, nếu không thì đoán chừng lúc này Sở Nam đã thua đến mức chỉ còn mỗi chiếc quần lót rồi...

***

(1) Tôi lặng lẽ ra đi, tựa như khi tôi lặng lẽ đến. Tôi phất tay áo, không mang theo một đám mây trời: lời bài hát Tạm Biệt Khang Kiều.

(2) Ruột để ngoài da: chỉ người vô tâm vô tính, bộp chộp, không giấu ai điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.