Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 80: Bất ngờ gặp được người quen



“Mợ nó! Con em mày!” Hai người Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành lập tức tức điên lên, lòng đầy căm phẫn lao về phía Sở Nam...

Sau hai tiếng giằng co kịch liệt, mọi người phải dùng đến sức lực chín trâu hai hổ mới có thể tách được ba người này ra.

Kết quả của việc này là hai người Tôn Dật Thành mệt đến mức cạn kiệt sức lực, há miệng thở hổn hển, vô cùng thù hận nhìn chằm chằm vào thằng mập mắt như gấu trúc nhưng lại đang vui vẻ lạ thường kia... 

Cuối cùng cũng đạt được một kết cục “hoàn mỹ”, mọi người mới tạm biệt quán bi-a để về ký túc xá. Trên cả quãng đường đi, ba người Sở Nam vẫn không ngừng thảo luận về trải nghiệm căng thẳng và kích thích tối nay, nhìn dáng vẻ giống như nói một câu không vừa ý là sẽ đánh nhau vậy...

Cuộc đấu võ mồm này vẫn cứ tiếp diễn đến lúc lỗ tai hai người Bạch Mộc và Tạ Minh Tường sắp phồng rộp thì mới xem như là là chấm dứt...

Hôm sau, khi mọi người vẫn còn ngủ say, Bạch Mộc đã sớm thức dậy, anh muốn đưa Đường Hân Uyển về... 

Nghiêm túc mà nói, từ sau khi kết thúc kỳ thi vào hôm qua là đã chính thức vào thời gian nghỉ đông. Chỉ là thông thường cũng không có mấy ai gấp gáp về nhà, dù sao về nhà cũng không có chuyện gì để làm, không thể vui bằng ở lại trường học được.

Không dễ gì mới có một kỳ nghỉ đông, tất cả mọi người đều hết sức kích động. Kẻ có người yêu thì tranh thủ thời gian tác chiến hẹn hò, kẻ có bạn thân thì tranh thủ thời gian kết nối tình cảm, còn những người không có người yêu cũng không có bạn thân thì cũng chỉ có thể yên lặng trốn vào góc nào đó âm thầm ngưỡng mộ...

Chỉ là cũng bởi vì trong nhà có chuyện nên Đường Hân Uyển lựa chọn về nhà sớm... 

Còn nguyên nhân cụ thể là gì thì Đường Hân Uyển cũng không nói, mà Bạch Mộc cũng rất biết ý không hỏi đến.

Khi Đường Hân Uyển soạn xong hành lý đi xuống lầu, Bạch Mộc đã chờ sẵn ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh. Nhìn thấy sự quyến luyến trong mắt Bạch Mộc, trong lòng Đường Hân Uyển lập tức nhói đau. Đương nhiên là cô biết suy nghĩ của Bạch Mộc, sao cô lại không muốn ở lại trường thêm vài ngày với Bạch Mộc như những đôi yêu nhau khác chứ? Chỉ là ba cô còn ở trong bệnh viện, vẫn cần cô về chăm sóc.

Hôm nay Đường Hân Uyển mặc một cái áo lông màu vàng nhạt, bởi vì thời tiết lạnh nên khuôn mặt hoàn mỹ của cô lại càng hồng hào hơn, khiến người khác không kìm được mà nảy sinh lòng thương xót. 

Ánh mắt Bạch Mộc lóe sáng, cái áo này là lần trước khi hai người đi dạo trung tâm thương mại đã mua. Lúc đó Đường Hân Uyển vốn định mua cái áo màu hồng, nhưng khi Bạch Mộc nói anh thích cô mặc cái này, Đường Hân Uyển liền không chút do dự mua cái áo màu vàng nhạt này.

Mà cũng chính vì cảnh này đã khiến tâm trạng vốn có chút buồn phiền của Bạch Mộc trong nháy mắt đã trở nên tốt hơn. Bước vội đến, ánh mắt dịu dàng của Bạch Mộc chăm chú nhìn Đường Hân Uyển, nhìn mãi đến khi cô có chút thẹn thùng thì mới bất ngờ đưa tay ôm cô vào lòng, cảm nhận sự ấm áp trong thời khắc này.

Đường Hân Uyển khẽ kêu một tiếng, giọng nói chút giận hờn nói: “Anh làm gì thế?” 

Đây là lần đầu tiên cô thấy Bạch Mộc nhiệt tình nóng bỏng như vậy! Huống chi còn là ở một nơi công cộng như thế này.

“Sau khi về nhà nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, biết chưa?” Bạch Mộc trịnh trọng nhắc nhở.

Đường Hân Uyển nở một nụ cười thật đẹp, chậm rãi gật đầu: “Được!” 

Bạch Mộc buông Đường Hân Uyển ra, có chút đau lòng nắm lấy hai bàn tay đỏ ửng vì lạnh của cô: “Lạnh không?”

Đường Hân Uyển đột nhiên có chút không nỡ rời xa cái ôm ấm áp của Bạch Mộc, nhất thời ngây ngẩn cả người, mãi đến khi Bạch Mộc hỏi lần thứ hai mới phản ứng lại, chậm rãi lắc lắc đầu.

“À, cái này cho em.” Bạch Mộc cười cười, lôi ra một đôi bao tay bằng vải bông trong ba lô mình mang theo. 

Đôi bao tay này là Bạch Mộc tự khâu, đường khâu vô cùng tinh tế tỉ mỉ, quan trọng hơn chính là hai hình người chibi nhỏ trên bao tay được Bạch Mộc dùng các loại chỉ màu thêu lên. Hai người này ngồi kề vai, trước mặt có một cái đàn piano, dường như họ đang đắm chìm trong bản nhạc piano, nhìn có vẻ rất sống động.

Bạch Mộc biết hai bàn tay của Đường Hân Uyển rất yếu ớt, dễ bị tổn thương do giá lạnh, cho nên đặc biệt tự may hai cái bao tay này. Còn hình bên trên chính là hình ảnh hai người cùng chơi đàn, không nghi ngờ gì nữa, đối với hai người họ mà nói hình ảnh này có ý nghĩa rất đặc biệt.

“Cái này là anh tự may sao?” Ánh mắt Đường Hân Uyển sáng lên, vội vàng nhận lấy đôi bao tay, cầm trong tay yêu thích không muốn rời. 

“Ừ.” Bạch Mộc gật đầu. Anh nhớ lúc đầu khi mình may hai cái bao tay này còn bị mấy người Tạ Minh Tường cười nhạo, cười mình là một thằng đàn ông còn làm cái trò này, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy nụ cười của Đường Hân Uyển, Bạch Mộc cảm thấy tất cả đều đáng giá.

“Anh còn biết cả may vá?” Đường Hân Uyển lại bị khả năng của Bạch Mộc làm cho kinh ngạc lần nữa. Tối qua mới chỉ đánh hai ván bi-a đã thắng được Tạ Minh Tường cũng đủ khiến cô kinh ngạc rồi, giờ xem ra mình vẫn đánh giá thấp Bạch Mộc rồi! Phải biết rằng đối với con trai, may vá thêu thùa là việc khó khăn nhất.

“Việc này khó lắm sao? Xem vài lần không phải là biết rồi sao?” Bạch Mộc nhún vai, hiếm khi anh “kiêu ngạo” một lần. 

“Ba hoa!” Đường Hân Uyển mím môi, không nhịn được cười.

“Đi thôi, tranh thủ thời gian chứ không thì em không kịp lên tàu đâu.” Bạch Mộc kéo vali của Đường Hân Uyển.

Dọc đường đi, hai người đều hết sức trầm mặc, tuy rằng chuyện trước đó khiến hai người có chút vui vẻ, nhưng mà cho dù như thế nào thì hai người cũng sắp phải xa nhau một khoảng thời gian rất dài. Cũng chính vì điều này mà khiến cho bầu không khí giữa hai người họ có chút nặng nề. 

“Ô! Chàng trai! Không ngờ lại gặp được hai người! Sao hả? Lần này lại cãi nhau với bạn gái sao?” Hai người gọi đại một chiếc taxi ở ven đường, mới vừa lên xe tài xế đã ngạc nhiên hô lên.

“Sao cơ?” Bạch Mộc có chút khó hiểu nhìn tài xế, trong lòng hết sức nghi ngờ. Cái gì mà lại gặp được chúng tôi? Tài xế taxi đều thân quen nhanh đến thế sao?

“Cậu quên rồi?” Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Bạch Mộc, tài xế nói tiếp: “Mấy tháng trước, tôi đã từng đón hai người ở phòng karaoke, lúc đó hai người cũng đang cãi nhau...” 

Bạch Mộc nghĩ một lúc lâu, lúc này mới nhớ được chú tài xế này là ai. Đây không phải chính là người tài xế mà bọn họ đã đón xe sau bữa liên hoan hồi khai giảng sao! Không ngờ đón đại một chiếc xe ven đường lại có thể gặp được người quen! Nhớ ra chuyện này, Bạch Mộc không khỏi có chút bất đắc dĩ: “Chú à, đã qua lâu như vậy rồi, thật không ngờ chú vẫn còn nhớ...”

“Đương nhiên rồi!” Tài xế đắc ý nói: “Nhóm khách hàng tuấn nam mỹ nữ như các cậu thật sự không nhiều lắm! Tôi có thể không nhớ được sao?”

“Lần này là cãi nhau vì cái gì thế? Có muốn nói với tôi một chút không? Tôi nói cậu nghe, là một người đàn ông, cậu phải rộng lượng một chút. Phụ nữ ấy mà, dỗ dành một chút không phải là được rồi sao? Tôi cho cậu biết, tôi có kinh nghiệm về chuyện như thế này lắm đấy! Mỗi lần tôi cãi nhau với bà vợ của tôi, vài phút sau là hòa rồi...” Chú tài xế lại bắt đầu cuộc nói chuyện thao thao bất tuyệt của mình thêm lần nữa, bộ dạng đó nhìn cũng có chút phong thái lão luyện... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.