Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 82: Cậu là heo à



“Mấy người cần phải vận động rồi...” Thấy cảnh này, Bạch Mộc quả thực chẳng biết nói gì.

“Không phải mỗi ngày bọn em đều vận động đây à?” Sở Nam bò dậy khỏi giường, giải thích: “Trong khoảng thời gian này, bọn em không chơi mạt chược thì chơi bài, đây không phải chỉ là vận động về thể lực mà còn là vận động về trí não đấy!” Nói xong, Sở Nam còn làm động tác bắt bài vô cùng điêu luyện.

“...” Bạch Mộc chán nản trợn trừng mắt, không muốn để ý đến cậu ta nữa. 

“Nếu Bạch Mộc đã về, chúng ta cũng nên làm cái gì đó đi chứ? Cứ ở ký túc xá mãi cũng chẳng hay ho gì!” Tiêu Ninh ở trên giường cũng ngồi dậy, xoa xoa tay ra vẻ mong đợi.

Sở Nam nghe nói vậy cũng nổi hứng thú, giơ hai tay biểu đạt tán thành đầu tiên, còn lên tiếng đề nghị: “Hay là chúng ta đi đánh bi-a tiếp đi? Em còn chưa thắng đủ đâu! Vừa hay hôm nay có cơ hội đòi lại những gì đã bị thua hôm qua! ”

Suy nghĩ của Sở Nam rất đơn giản, chính là biến mình từ con nợ thành chủ nợ mà thôi! 

Nói khiêm tốn một chút thì là cho dù không thể đạt được yêu cầu xa vời như thế, ít nhất cũng phải giảm trừ số nợ mà cậu ta đang vướng phải!

“Đắc ý quá nhỉ? Nếu không có Bạch Mộc thì mày có thể thắng sao?” Tôn Dật Thành liếc mắt nhìn cậu ta, không hề che giấu vẻ khinh bỉ một chút. Không hổ là bạn nối khố của nhau, việc đạp bạn xuống bùn thế này, cậu ta làm không chùn tay.

“À...” Sở Nam lập tức nghẹn họng, không biết nên đáp lại thế nào. 

“Đánh bi-a cũng được...” Tạ Minh Tường vẫn luôn thản nhiên khoanh tay đứng nhìn, rốt cuộc lúc này cũng lên tiếp đáp lại.

“Ha ha...” Sở Nam vô cùng vui vẻ: “Tạ lão đại đã đồng ý rồi, các anh còn ý kiến gì nữa không? Quả thực chẳng thể ngờ được lại có người tự tìm đường chết thế này. Cái gì gọi là càng bại càng đánh, càng đánh càng bại? Chính là đây chứ gì!”

Tạ Minh Tường lườm cậu ta một cái, ung dung lên tiếng: “Vội cái gì? Anh đây còn chưa nói xong! Đánh bi-a cũng được, nhưng không thể để Bạch Mộc đánh thay cậu, muốn thanh toán sạch sẽ món nợ của bản thân thì cậu phải tự dựa vào sức lực của mình.” 

“Hả?” Sở Nam nghe nói vậy lập tức ngây người, nếu không có Bạch Mộc trợ giúp, sao cậu ta có thể thắng được đây? Đến lúc đó đừng nói là muốn giảm nợ của mình, không chừng còn tăng lên gấp mấy lần ấy chứ! Đây không phải là tự bê đá đập chân mình sao?

Nhưng Sở Nam chính là Sở Nam, bàn về chỉ số thông minh, có thể cậu ta không bằng được những người đang ngồi ở đây, nhưng nếu so về âm mưu quỷ kế mà nói... chẳng ai trong số họ có thể là đối thủ của cậu ta.

Đảo mắt mấy cái, cuối cùng Sở Nam cũng đã có phương án, cố ý hắng giọng nói: “Này, không phải là Tạ lão đại anh sợ thua đấy chứ? Điều này cũng khó trách, với kỹ thuật của Bạch Mộc mà nói, nếu đánh tiếp thì... danh hiệu chiến thần của anh sẽ nhanh chóng đổi chủ thôi nhỉ? Haiz, còn tự khoe mình đánh bi-a lợi hại cỡ nào kia đấy, chẳng phải vẫn bị thua trong tay Bạch Mộc đó sao?” 

Nghe mấy câu này, Tạ Minh Tường lập tức giận sôi máu: “Đánh thì đánh! Có gì ghê gớm lắm sao? Nhưng mà dù anh đây đồng ý, chưa chắc gì Bạch Mộc đã đồng ý đâu. Không tin thì cậu cứ hỏi thử xem? Nếu quả thực cậu có thể nhờ được Bạch Mộc ra trận giúp mình, anh đây sẽ không có ý kiến!”

Không thể không nói, đối với những người có lòng tự trọng lớn như Tạ Minh Tường thì chiêu khích tướng vô cùng hiệu quả. Phải công nhận rằng Sở Nam sử dụng những độc chiêu thế này vô cùng nhuần nhuyễn!

Yeah! Thành công rồi! Trong lòng Sở Nam vô cùng vui vẻ, nhiệt tình ôm lấy bả vai Bạch Mộc, đắc ý nói: “Việc này còn phải hỏi sao? Dựa vào mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người bọn em, chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối thỉnh cầu của em đâu! Đúng không Bạch Mộc?” 

“Không đúng!” Bạch Mộc lắc đầu không chút do dự: “Anh thật sự không định giúp cậu đánh trận này đâu!”

“Hả...” Sở Nam sửng sốt.

“Phì! Ha ha ha!” Đám người Tạ Minh Tường bật cười, chẳng thèm để tâm đến hình tượng mà ôm bụng cười phá lên. Cái gì gọi là từ thiên đường rớt xuống địa ngục? Đây chính là một ví dụ vô cùng xác thực! 

Người ta thường nói như thế nào nhỉ, à đúng rồi, chính là tai họa do trời giáng thì có thể tránh, tự mình tạo nghiệt không thể sống nổi!

“Sao hả? Còn muốn đi đánh bi-a không?” Tạ Minh Tường hỏi ngược lại.

“A... hay là thôi đi! Cứ đánh bi-a mãi cũng không phải có gì thú vị, đúng không Tạ lão đại?” Sở Nam xấu hổ cười cười. 

“Vậy à?” Tạ Minh Tường buồn cười, tỏ vẻ tiếc nuối giơ hai tay ra: “Nhưng mà anh đây lại cảm thấy đánh bi-a rất tốt! Không những có cơ hội chiến thắng người khác, còn có thể vun đắp tình cảm, đây không phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?”

“...” Sở Nam ỉu xìu, trốn vào một góc im lặng không nói chuyện.

“Không thì chúng ta ra tiệm internet chơi game đi?” Tôn Dật Thành đề nghị nói: “Đã lâu rồi chúng ta chưa chơi game cùng nhau, quả thực là hơi nhớ cảm giác lúc đó.” 

“Xì! Chẳng có ý nghĩa gì hết!” Tiêu Ninh dựng ngón giữa lên với cậu ta, hỏi ngược lại: “Chú có biết người ta thường nói thế nào không?”

“Nói thế nào?” Tôn Dật Thành hỏi.

“Năm người liên minh với nhau, chẳng bao giờ thắng được!” 

“Không đến mức đó chứ?” Tôn Dật Thành bất đắc dĩ đỡ trán.

“Đương nhiên là có rồi! Không tin thì chú cứ hỏi Tạ lão đại và Bạch Mộc thử xem!” Tiêu Ninh nói.

“Ý của các anh thế nào?” Tôn Dật Thành nhìn về phía hai người, hỏi. 

Tạ Minh Tường nhìn cậu ta với ánh mắt khinh bỉ, nói: “Thằng nhóc nghiện game này, hàng ngày ngoại trừ lên mạng ra thì cũng chỉ lên mạng, cuộc sống như vậy có ý nghĩa không? Đầu óc của cậu có thể suy nghĩ được ý tưởng gì mới mẻ hơn không? Chẳng lẽ chỉ có hai cái đó thôi sao?”

“Câu này của anh cũng ác quá đấy...” Tôn Dật Thành không còn sức phản bác.

“Móa! Cái gì cũng không được, vậy các anh nói thử xem, giờ chúng ta làm gì đây?” Cuối cùng Tôn Dật Thành cũng nổi giận. 

“Không biết!” Tiêu Ninh xua tay hết sức dứt khoát.

“...”

“Hay là...” Sở Nam vẫn đứng ngoài nãy giờ đột nhiên lên tiếng, rụt rè giơ tay lên: “Giờ là trưa rồi, hay chúng ta đi ăn cái gì trước rồi uống chút rượu được không? Dù sao Tạ lão đại cũng có nhiều tiền như vậy, ra ngoài xài bớt đi!” 

“Xin lỗi nhé, nhà địa chủ đã không còn lương thực dư thừa rồi.” Tạ Minh Tường lắc lắc đầu.

“Sao lại vậy?” Sở Nam ngạc nhiên kêu lên: “Phú nhị đại nhà anh mà cũng có lúc hết tiền à?”

“Đáng lẽ vẫn còn, nhưng đều bị cậu ăn hết sạch vào tối hôm qua rồi!” Nhắc đến chuyện này, Tạ Minh Tường lại cảm thấy tức giận không biết trút vào đâu. 

“Vậy thì đừng ăn ở chỗ đắt, cứ tìm đại một chỗ nào đó là được rồi!”Sở Nam lùi lại một bước.

“Cậu là heo đấy à?” Cuối cùng Tạ Minh Tường cũng nổi giận: “Trong đầu cậu ngoài ăn ra còn nghĩ được gì nữa không?”

“Thật đúng là!” Tiêu Ninh phụ họa tiếp lời: “Tối qua đã ăn nhiều quá rồi, hệ tiêu hóa của bọn anh chẳng tốt bằng cậu đâu. Các cậu đói không?” 

“Không đói!” Tôn Dật Thành là người đầu tiên nhảy ra.

“Còn các cậu thì sao?” Tiêu Ninh quay lại nhìn về phía mọi người.

“Không đói!” Tôn Dật Thành và Bạch Mộc cùng lắc đầu. 

“Vậy thì thôi...” Sở Nam ủ rũ: “Các anh cứ thảo luận tiếp đi chứ?”

Vì thế mọi người lại bắt đầu thảo luận vấn đề nên đi đâu chơi.

Cuộc thảo luận căng thẳng này kéo dài mấy tiếng, sau khi loại trừ hơn trăm ngàn đề nghị, bọn họ quyết định... tiếp tục ở lại ký túc xá chơi mạt chược... 

“Bạch Mộc, chơi cùng đi!” Sau hai ván bị thua liên tục, Sở Nam mất kiên nhẫn, bắt đầu lôi kéo Bạch Mộc.

“Được!” Bạch Mộc gật gật đầu.

Ai nấy đều ngạc nhiên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.