Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 83: Hôm nay thời tiết không tệ



Lúc trước không phải bọn họ chưa từng mời Bạch Mộc, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối khéo, nói cái gì mà đánh bạc là không tốt, rồi cái gì mà cược nhỏ vui vẻ, cược lớn hại thân, với tư cách là một sinh viên gương mẫu anh sẽ không làm những chuyện như vậy... Đối với điều này, đám người Tạ Minh Tường cũng chỉ có thể âm thầm khinh bỉ trong lòng.

Nhưng mà hôm nay Bạch Mộc lại nhận lời mời của bọn họ, sao có thể không khiến người khác ngạc nhiên cơ chứ.

Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở phía tây à? Hay là do trước đây Bạch Mộc vẫn luôn giả vờ, bây giờ Đường Hân Uyển đi rồi, anh không cần đeo mặt nạ nữa, cho nên bộc lộ bản tính? 

Nhưng dù có nói thế nào, nếu Bạch Mộc đã nhận lời mời của bọn họ, sao họ có thể buông tha cho cơ hội tốt đẹp này chứ?

Nhất là Tạ Minh Tường, hôm trước bị thua Bạch Mộc trong trận đấu bi-a kia khiến anh ấy cảm thấy vô cùng mất mặt, bây giờ đã có thể tìm được cơ hội “sỉ nhục” Bạch Mộc ở phương diện khác, quả thực là khiến anh ấy khó lòng kìm nén nổi.

Ha ha ha! Lúc này Tạ Minh Tường rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, Bạch Mộc ơi Bạch Mộc, cuối cùng chú cũng sắp rơi vào tay anh đây rồi! Lần này nhất định anh sẽ cho chú mày biết tại sao hoa lại đỏ như thế! 

Vì thế mấy người họ bày bàn mạt chược với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, sau đó ai nấy đều nở nụ cười vô cùng đen tối vẫy vẫy tay gọi Bạch Mộc: “Đến đây! Bạch Mộc!”

“À!” Bạch Mộc nở nụ cười thần bí, sao anh lại không biết lòng dạ của mấy người này kia chứ, nhưng anh sẽ để cho bọn họ thực hiện được ý đồ ư? Đương nhiên là không rồi!

Tạ Minh Tường vốn tưởng rằng với kỹ thuật của anh ấy, muốn “chém giết” Bạch Mộc là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng mà trời cao không toại lòng người, sự việc luôn không theo ý của bản thân. Kết quả cuối cùng không chỉ nằm ngoài dự kiến của Tạ Minh Tường, ngay cả mấy người Sở Nam cũng giật mình kinh hãi... 

“Thật ngại quá, thiên ù rồi...” Bạch Mộc lật ngửa quân bài, giơ hai tay ra, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

“Sao lại có thể thế được?” Nghe vậy, Tạ Minh Tường liền ngơ ngẩn, nhìn kỹ bài của Bạch Mộc hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ có thể chán nản tiếp nhận sự thật, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc...

Không chỉ riêng Tạ Minh Tường, ngay cả Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành cũng vô cùng khiếp sợ. Bọn họ nhớ rất rõ trước đây Bạch Mộc căn bản là không biết chơi mạt chược, mà trong khoảng thời gian gần đây, mọi người cũng chẳng thấy Bạch Mộc chú tâm học trò này. Nói cách khác, chỉ thông qua việc quan sát bọn họ chơi mấy ván mà Bạch Mộc đã học được hết toàn bộ. 

Hơn nữa, đây còn không phải là một thắng lợi bình thường, mà là thắng cả làng luôn!

Tuy rằng trước đây bọn họ đã được chứng kiến sự “biến thái” của Bạch Mộc, nhưng lần này thực sự là đã bị thuyết phục hoàn toàn. Quả nhiên là so người với người chỉ khiến người ta tức chết mà! Bọn họ vô cùng buồn bực, rốt cuộc cái đầu này của Bạch Mộc lớn đến mức nào?

Đương nhiên, những suy đoán này chỉ được thành lập trên cơ sở trước đó Bạch Mộc thật sự không biết gì. Mà đối với sự hiểu biết của bọn họ về Bạch Mộc, anh cũng không cần thiết phải giấu giếm bọn họ vấn đề nhỏ như thế này. 

“Ha ha...!” Sở Nam đứng bên cạnh vô cùng vui vẻ, cậu ta tự đắc chỉ vào Tạ Minh Tường nói: “Bị ngược chưa? Ai bảo vừa rồi anh ăn hiếp em, giờ gặp báo ứng rồi chứ gì? Đáng đời!”

Sắc mặt Tạ Minh Tường hơi khó coi, liếc mắt nhìn Sở Nam một cái, trong ánh mắt lóe lên ý tứ sâu xa, thầm nghĩ mình có nên lấy ra toàn bộ số tất chưa giặt trong mấy tháng qua, để cho thằng này được nếm trải cảm giác vui vẻ khi “lao động” hay không?

Hai người Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành bất dắc dĩ đỡ trán, cậu nói thử xem tên nhóc nhà cậu đắc ý cái gì? Chẳng lẽ cậu đã quên Tạ Minh Tường vẫn là chủ nợ của mình rồi à? Cậu đắc tội anh ấy như thế là thật sự tốt sao? Cho dù anh ấy không thể tiếp tục tăng thời gian lao động của cậu lên, nhưng vẫn có thể gia tăng số lượng công việc cho cậu đấy! 

Hơn nữa, người thắng ván này cũng không phải là cậu, mà là Bạch Mộc! Cậu cứ không kìm nén được mà tự tìm phiền phức cho mình như thế không phải là có bệnh sao?

Có câu nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê. Tên mập đang đắc ý nào đó hiển nhiên là vẫn chưa ý thức được điều này, nếu không thì cậu ta cũng sẽ không tự “đi tìm đường chết” như thế này rồi...

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tạ Minh Tường mới không cam lòng hừ lạnh: “Chỉ là do Bạch Mộc may mắn mà thôi...” 

“Không phục à? Vậy thì đánh tiếp!” Bạch Mộc còn chưa kịp lên tiếng, Sở Nam đã lại nhảy ra lần nữa.

“Đánh tiếp thì đánh tiếp!” Tạ Minh Tường vung tay lên, bắt đầu trận chiến lần thứ hai. So với ván thứ nhất, lần này Tạ Minh Tường cẩn trọng hơn nhiều. Không còn cách nào khác, phải đối đầu với gã yêu quái Bạch Mộc này, anh ấy không cẩn trọng thì thực sự là không được!

Chỉ tiếc rằng kết quả cuối cùng lại chẳng khớp với trong tưởng tượng chút nào... 

Mười phút sau...

Bạch Mộc lại lật bài trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người: “Thập tam thái bảo, em lại ù rồi!”

“...” Đối với kết quả này, ngoài chán nản ra thì Tạ Minh Tường cũng chỉ biết chán nản. 

“Ha ha ha! Sao hả? Tạ lão đại phục chưa? Ván đầu tiên là may mắn, còn ván này thì sao?” Sở Nam lại bước lên con đường đi tìm cái chết một lần nữa...

Lần này ngay cả Bạch Mộc cũng nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chú đừng quên, chú còn đang nợ Minh Tường một tuần lao động đấy?”

“Vậy thì sao?” Sở Nam không xem là quan trọng, vẻ mặt theo đúng kiểu điếc không sợ súng: “Dù sao cũng đã thỏa thuận rồi, anh ấy còn có thể tăng thêm vài ngày nữa cho em hay sao? Cho dù anh ấy có là chủ nợ, cũng không có quyền làm như thế!” 

“Anh ấy không có quyền làm vậy, nhưng lúc trước hai người chỉ cược về thời gian lao động chứ không phải là số lượng công việc! Lỡ như cậu chọc Tạ lão đại không vui, anh ấy nổi giận bắt cậu phải giặt mấy chục đôi tất trong vòng một ngày thì sao?” Tôn Dật Thành cũng mở miệng khuyên nhủ. Dù sao cũng là anh em nối khố lớn lên cùng nhau, cậu ta cảm thấy bản thân mình phải có trách nhiệm nhắc nhở tên mập Sở Nam này một chút.

Ai ngờ tên mập này vẫn chưa phát hiện được vấn đề không ổn, cứ làm theo ý mình, khinh thường nói: “Anh ấy có nhiều tất như vậy sao?”

“Đừng quên, anh ấy là một đại gia đấy!” Tôn Dật Thành bổ sung nói: “Lần này chúng ta được nghỉ đông hơn một tháng, trong một tháng này, nếu như mỗi ngày anh ấy tích lũy một đôi, đến lúc khai giảng chẳng biết cậu có chịu nổi không.” 

“Hả...” Lúc này Sở Nam mới kịp phản ứng lại, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, xấu hổ cười nói: “Tạ lão đại, em sai rồi... anh đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, xem như vừa rồi em chỉ đánh rắm thôi được không?”

“Không sao cả...” Tạ Minh Tường thản nhiên đáp lời, quay đầu nhìn về phía Bạch Mộc: “Chúng ta tiếp tục!”

“Còn tiếp tục?” Bạch Mộc quả thực hết biết nói gì, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tạ Minh Tường cứ bám riết mãi không buông như vậy. 

Lại mười phút trôi qua...

Đúng lúc Tạ Minh Tường vừa đánh ra một quân ngũ vạn, Bạch Mộc liền nở nụ cười một lần nữa: “Xin chân thành cảm ơn, em chờ quân ngũ vạn này của anh nãy giờ...”

Đối với Tạ Minh Tường mà nói, câu nói này thực sự có tính sát thương vô cùng nghiêm trọng. 

“Sao đột nhiên anh có cảm giác Bạch Mộc cũng có chút xấu xa thế nhỉ? Chẳng lẽ là do bị chúng ta làm hư?” Tiêu Ninh không nén nổi liền nhìn sang Tôn Dật Thành nói.

“Em cũng thấy vậy!” Tôn Dật Thành gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng: “Chuyện này không liên quan tới em, là bị anh làm hư đấy! Anh cẩn thận Hân Uyển trở về sẽ tìm anh tính sổ!”

“...” 

“Phì!” Nhìn thấy kết quả như vậy, Sở Nam lại không thể nín cười, sau đó liền bị đôi mắt ngập tràn sát ý của Tạ Minh Tường dọa cho giật bắn mình, vội vàng gãi gãi đầu, nhìn về phía cửa sổ, đổi đề tài: “À... hôm nay thời tiết không tệ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.