Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 117: Thất lạc 1



     Editor: Mẹ Bầu

     Khoảng thời gian nghỉ hè, An Hồng đã tạo cho mình thành một thói quen, vào mỗi sáng sớm đều dậy sớm để chạy.

     Cô chạy xung quanh tiểu khu Hòa Bình, một giờ sau khi mồ hôi đầm đìa thì quay về nhà, cô tắm rửa qua sau đó ăn bữa sáng. Tiếp đó, An Hồng sẽ mang theo lý lịch sơ lược, đi dạo một vòng quanh thị trường nhân sự của thành phố J, hoặc là sẽ ở nhà ngâm nga học tiếng Anh, ôn tập bài chuyên ngành của mình. Tiêu Lâm nghỉ hè thoải mái tự tại, nhưng cũng có chút nhàm chán. An Hồng nghĩ mình cũng muốn tìm việc, khẽ cắn môi liền xài hơn năm ngàn đồng để mua một chiếc máy vi tính để bàn, @MeBau*diendan@leequyddonn@  kéo dây mạng vào trong phòng Tiêu Lâm.

     Phần lớn thời gian máy vi tính đều do Tiêu Lâm sử dụng. Mỗi ngày An Hồng đều rút ra một khoảng thời gian để vào mạng lên trang web xem tin tức thông báo tuyển dụng, gửi hồ sơ lý lịch sơ lược, hoặc là luyện tập CAD (*) vẽ bản đồ.

(*) CAD là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh Computer Aided Draft hoặc Computed Assisted Design, nghĩa là thiết kế có sự trợ giúp của máy tính. Hiểu một cách chung nhất tức là, CAD là việc sử dụng máy tính trong quá trình thiết kế và lập bản vẽ, quá trình phác thảo, dựng mô hình 3D, lắp ráp và xuất bản vẽ.

Theo phương pháp truyền thống thì các bản vẽ kỹ thuật thì được vẽ bằng tay. Công việc này đòi hỏi rất nhiều công sức và thời gian đặc biệt là những chi tiết phức tạp. Vì vậy mà ngày nay CAD được sử dụng rộng rãi trong rất nhiều lĩnh vực, không chỉ riêng trong lĩnh vực cơ khí sản xuất, mà còn cả trong xây dựng, kiến trúc, mỹ thuật, thương mại, y học…

     Thời gian khác hai chị em ở nhà lo liệu làm các công việc nhà. Một ngày ba bữa không thiếu thứ gì, để chăm sóc việc ăn uống cho Tiêu Lâm trong sinh hoạt thường ngày. Dieendaanleequuydonn Cô còn dạy cho em gái một ít kỹ năng trong cuộc sống nội trú. Hai chị em gắn bó làm bạn với nhau, cuộc sống cũng là sóng nước chẳng xao.

     An Hồng tham gia các buổi hội thảo tuyển dụng việc làm, chuyên ngành  học của cô là một nghề có triển vọng tương lai tốt. Nhưng bởi vì cô còn chưa tốt nghiệp, lại là nữ sinh, hơn nữa có rất nhiều công ty cũng không tuyển, nhận người đang là thực tập sinh. An Hồng luôn luôn không tìm được đơn vị thích hợp, nguyện ý tiếp nhận cô vào thực tập.

     Gọi điện thoại nói chuyện với Từ Mạt Mạt, Từ Mạt Mạt khuyên cô: "Cuối năm vừa đúng lúc có rất nhiều Công ty lớn đến trường học dự buổi biểu diễn dành riêng, có thông báo tuyển dụng. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Cậu là người địa phương, thành tích học lại không tệ, đến lúc đó nhất định có thể tìm được công việc thích hợp. Nghe các bậc đàn anh đàn chị nói, chuyên ngành học này của chúng ta thường được rất tán thưởng, tuyển dụng."

     "Cậu không chạy qua thị trường tuyển người mà xem, có một Công ty HR lớn đã trực tiếp nói thẳng với tớ, bọn họ không thu nhận nữ sinh."

     "Tại sao vậy?"

     "Bởi vì nữ sinh không thuận tiện cho việc chạy đi chạy lại đến công trường, càng đừng nói đến chuyện hàng năm còn phải đi công tác nữa. Nói không chừng không quá vài năm còn phải kết hôn sinh con. Nếu như là làm một chút công việc trong văn phòng, thì bọn họ lại cảm thấy chuyên ngành chúng ta học thì nhiều như thế mà lại chỉ sử dụng quá ít rồi, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônhơn nữa bản thân tớ cũng không đồng ý làm. Có một công ty kiến trúc lại hỏi tớ rằng có nguyện ý làm thư ký cho Tổng kinh lý hay không, thật sự là đã làm tớ thấy hôn mê luôn."

     Từ Mạt Mạt cười to: "Làm thư ký cho Tổng kinh lý? Công việc này quả thật là không tồi chút nào, chí ít ra, thì người ta cũng đãt thừa nhận cậu là một cô gái xinh đẹp."

     "Tớ không thích, tớ vẫn muốn tìm một công việc có vị trí hợp với khẩu vị của mình kia! Công việc như thiết kế xây dựng, chế tạo cái gì gì đó không tệ, bất quá làm thiết kế ít nhất cũng phải có nền tảng là nghiên cứu sinh, làm thiết kế giá trị các công trình thì tớ lại không có một chút kinh nghiệm gì! Ai dà... Nhìn lại nhìn đi, hoặc là thực sự đúng như cậu đã nói, chờ tới cuối năm tham gia buổi biểu diễn dành riêng cho thông báo tuyển dụng, nhìn xem có cơ hội tốt hay không!"

     "Ừ, cậu cũng đừng quá sốt ruột như vậy!" Từ Mạt Mạt chần chờ một chút, vẫn là hỏi ra miệng, "Đúng rồi, cậu và Lộ Vân Phàm thật sự đã chia tay nhau rồi sao?"

     "... Ừm." An Hồng cười, "Đừng nói đến chuyện này nữa, được không?"

     "Tiểu Hắc, cậu thật sự không có một chút thương tâm khổ sở nào sao?"

     "Tớ không sao, tớ... rất tốt mà." An Hồng vội vàng nói thêm vài câu với Từ Mạt Mạt  rồi sau đó liền cúp điện thoại.

     Kể từ ngày đó cô nói lên chuyện chia tay, sau khi Lộ Vân Phàm rời đi, bọn họ cũng đã không liên hệ với nhau thật lâu rồi.

     An Hồng tự động viên ở trong lòng cho mình: Mình rất khỏe, mình không sao, mình a rất khỏe, mình không sao... Mình chia tay với Lộ Vân Phàm là rất đúng, rất đúng, rất đúng...

     Nhưng mà trong lòng cô thì lại cảm thấy hoàn toàn là sự mất mát nồng đậm. Không có cái kia người con trai trẻ tại bên người vui cười đùa giỡn, không có cái ôm ấp ấm áp của anh, không có nụ hôn môi ngọt ngào, mỗi ngày không có các cuộc điện thoại nói chuyện dông dài của anh, không có các tin nhắn nói chuyện phiếm của anh, thậm chí là không có sự tranh cãi nhua, trong lúc nhất thời, An Hồng ảm thấy thật không được quen lắm…

     Cô nghĩ, cô cần phải có thời gian, hết thảy mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp lên.

     Cuối tháng tám, Hà Ngọc Đống tổ chức một buổi họp lớp với các bạn cùng học thời trung học. An Hồng vốn không muốn tham gia, bởi vì cô không muốn có bất cứ cơ hội nào để nhìn thấy Lộ Vân Phàm và Tần Nguyệt. Nhưng mà Thẩm Kha tự mình gọi điện thoại cho cô: "An Hồng, sau học kỳ này tớ liền phải đi đến nước Áo rồi. Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp nhau, lần này cậu lại không đến, về sau không biết còn có gặp được nhau nữa hay không, cơ hội liền càng ngày càng ít rồi, nể mặt tớ, cậu mau tới đi."

     An Hồng đành phải đáp ứng.

     Hội lớp ngày đó, An Hồng và Lâu Tĩnh Tĩnh cùng đi đến KTV. Hà Ngọc Đống đã đặt trước một phòng bao xa hoa lớn rồi, người đến đây có hơn ba mươi bạn học cũ. Vừa vào đến cửa, An Hồng vừa đưa mắt nhìn liền nhìn thấy Lộ Vân Phàm đang ngồi ở trên ghế sofa.

     Anh ăn mặc đặc biệt đẹp trai, một thân áo sơmi màu hồng, chiếc quần tây màu trắng hưu nhàn, lộ ra gương mặt trắng nõn tuấn lãng. Mái tóc đen nhánh, dáng người cao lớn rắn rỏi, thực sự nhìn giống như bạch mã hoàng tử sáng rực rỡ lấp lánh.

     Lộ Vân Phàm thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, thần thái gương mặt sáng láng, đang tán gẫu vui vẻ cùng với Thẩm Kha.

     Rất nhiều bạn học cũ thời trung học đều biết đến Lộ Vân Phàm đang yêu đương với An Hồng. Có thể nói là trừ Lâu Tĩnh Tĩnh ra, không có người nào biết bọn họ đã chia tay.

     Thẩm Kha nhìn thấy An Hồng đến liền đi tới chào hỏi. Lộ Vân Phàm cũng đứng lên, hai tay đút ở trong túi quần cười hì hì nhìn cô.

     An Hồng có chút xấu hổ, cười cười đối với Thẩm Kha: "Đã lâu không gặp, Thẩm Kha."

     "Đúng vậy, từ sau khi tốt nghiệp đến giờ chúng ta chưa từng gặp lại nhau. Tớ vừa mới trò chuyện cùng với Lộ Vân Phàm một hồi, tớ đến Bắc Kinh luôn luôn đi tìm cậu ta,vậy mà cậu ta lại không đến báo danh ở Thanh Hoa, mà là chạy theo cậu đi học ở đại học Z! Tớ thật sự là phục cậu ta rồi đó."

     Lộ Vân Phàm đi đến bên người Thẩm Kha, duỗi thẳng cánh tay miễn cưỡng khoác lên trên vai Thẩm Kha, cười nói: "Tớ vẫn tương đối thích thành phố J, đại học Z cũng không tồi chút nào, sư tỷ, tôi nói có đúng hay không?"

     An Hồng xem bộ dạng cợt nhả kia của Lộ Vân Phàm, cô thật không biết nên trả lời như thế nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.