Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 146: Hành trang mang theo là ký ức



   Editor: Mẹ Bầu

     Lộ Kiến Vũ hết lòng tuân thủ lời hứa, vào lúc ban đêm thì đã đưa cho An Hồng ba mươi vạn tiền mặt.

     Ngày hôm sau, An Hồng trả đủ phí phẫu thuật cho Tần Nguyệt. Số tiền hơn mười vạn còn thừa lại, cô giao cho mẹ Tần. Việc phẫu thuật cho Tần Nguyệt đã kết thúc thuận lợi, nhưng vẫn còn chưa qua thời kỳ hậu phẫu theo dõi sự thải ghép sau mổ, cần phải ở lại trong phòng bệnh vô khuẩn để giám sát chặt chẽ. Tương lai cả đời cô còn phải thường xuyên uống thuốc chống thải ghép. Những việc này đều phải cần đến tiền.

     Mẹ Tần nói với An Hồng, Tần Nguyệt vẫn còn chưa biết chuyện của Hàn Hiểu Quân chuyện. Tỉnh lại sau khi phẫu thuật, cô đã liền hỏi đến Hàn Hiểu Quân. Mẹ Tần đã lừa cô, nói Hiểu Quân đã tiếp nhận một nhiệm vụ khẩn cấp, phải đi công tác ở nơi khác. Công việc tương đối bận rộn, chờ đến khi xử lý mọi chuyện xong xuôi thì anh sẽ trở lại để gặp cô.

     "Cô ấy tin sao?" An Hồng hỏi.

     "Không phải là rất tin." @MeBau*diendan@leequyddonn@ Mẹ Tần thở dài, "Con bé hỏi dì, có phải là do nó đã làm giải phẫu, thân thể không được khỏe mạnh lắm, nên Hiểu Quân liền không cần nó nữa hay không. Dì chỉ có thể an ủi con bé, nói Hiểu Quân không phải là loại người như thế. May mắn là đang trong thời kỳ theo dõi thải ghép sau mổ, bác sĩ Trần đã nói gạt nó, trước mắt không thể gọi điện thoại cũng không thể gửi tin nhắn, tạm thời con bé cũng sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có điều, không biết sẽ giấu giếm nó được bao lâu đây. Nếu như Nguyệt Nguyệt biết Hiểu Quân đã không còn nữa, dì thật không biết sẽ phải khuyên bảo nó như thế nào nữa."

     Mẹ Tần lau nước mắt cứ trào ra không ngừng. An Hồng cũng không có kế sách gì. Cô hoàn toàn không có dũng khí để đối mặt với Tần Nguyệt, nhưng mà trong lòng lại lo lắng không thôi.

     Đây cũng là Hàn Hiểu Quân nguyện vọng rồi, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  anh nhất định rất hi vọng nhìn thấy Tần Nguyệt khôi phục khỏe mạnh. Thế nhưng sau khi Tần Nguyệt biết được chân tướng, kết quả sẽ phát sinh ra chuyện gì sau đó, thì An Hồng hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được.

     Vài ngày sau đó, lễ truy điệu Hàn Hiểu Quân được cử hành ở nhà tang lễ thành phố J.

     Thân thích của nhà họ Hàn ở thành phố J và ở huyện W đều đến dự tang lễ. Đồng nghiệp, lãnh đạo của Hàn Hiểu Quân cũng đến đây. Còn có rất nhiều bạn học cũ của anh từ các thành phố khác nhau và bạn bè thân thiết của anh đang thành phố J, cũng đều tới đầy đủ...

     Trên gương mặt của người đều hiện rõ vẻ bi thương. Có người yên lặng nỉ non, có người khóc rống thất thanh, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn tất cả mọi người đều cảm thấy đau lòng tiếc hận cho Hàn Hiểu Quân, một người thanh niên ưu tú như vậy, cuộc sống vẫn còn chưa triển khai, sinh mệnh như đóa hoa tươi vẫn còn chưa nở rộ, vậy mà đã lụi tàn ngoài ý muốn.

     Mẹ Hàn đã sớm tê liệt ngồi ở trên ghế lớn tiếng than khóc, nước mắt chan hòa trên mặt. Người phụ nữ thân thích của nhà họ Hàn đứng ở một bên với bà, lệ cũng đều rơi đầy mặt. Ba Hàn đúng phép tắc, đứng ở bên cạnh để tiếp đãi đám người khắp nơi đến chia buồn. Tóc mai của ông chỉ sau mấy ngày, đến bây giờ  đã trở nên bạc trắng, lúc này gương mặt tiều tụy, hai mắt đỏ kè, lã chã chực khóc.

     Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, là một nỗi đau lớn nhất trên đời, khiến cho người ta khó có thể chịu được.

     An Hồng cả người mặc bộ quần áo màu đen đứng ở trong đám người, nhìn những người mà cô có quen biết hoặc hoặc quen biết, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cảm giác bản thân giống như đang ở trong một giấc mộng.

     Cô ngẩng đầu nhìn di ảnh trên linh đường, Hàn Hiểu Quân hơi mỉm cười, mái tóc cắt ngắn lưu loát, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt ôn nhu sáng ngời. Đây chính là tấm ảnh anh chụp vào tháng mười một, một năm trước đây. Khoảng thời gian ấy, anh đang kết giao cùng với An Hồng, nên khi chụp ảnh tâm tình có vẻ như tốt lắm, tràn đầy hăng hái, ý cười vô hạn, khóe môi giãn ra, làm người ta cảm thấy như được một làn gió xuân ướp vào.

     Nhưng mà, trong hiện thực, Hàn Hiểu Quân chính là lẳng lặng yên tĩnh nằm ở nơi đó, bốn phía chất đầy hoa tươi màu trắng. Anh mặc trên người một bộ âu phục màu đen, tóc được chải lược thật sự chỉnh tề, mặt anh như trước cương nghị tuấn lãng, chính là sắc mặt có chút tái nhợt, không giống dĩ vãng như vậy khỏe mạnh.

     Anh nhắm mắt lại, hai tay đặt ở trên bụng, bên môi mang theo một ý cười như có như không. An Hồng chậm rãi đi đến bên người Hàn Hiểu Quân, cúi đầu nhìn mặt anh.

     Cô hi vọng biết bao, Hàn Hiểu Quân lúc này chỉ là đang ngủ, tựa như hồi nhỏ như vậy, duỗi cái lưng mỏi một lúc rồi sẽ tỉnh lại.

     Cô hi vọng biết bao, anh có thể một lần nữa lại với tay xoa xoa lên mái tóc của mình, mỉm cười một chút, gọi mình một tiếng: "A Hồng."

     A Hồng... A Hồng... Đó là cách gọi cô chỉ thuộc của một mình Hàn Hiểu Quân. Về sau, không còn có người nào gọi cô như vậy nữa rồi.

     Thả xuống một cành hoa Hồng màu trắng, nước mắt tuôn rơi, An Hồng lặng yên nhìn chăm chú vào gương mặt của Hàn Hiểu Quân. Cô biết, đây là cuối cùng cô được nhìn thấy mặt anh rồi.

     Lễ truy điệu kết thúc, di thể của Hàn Hiểu Quân được đẩy mạnh vào trong lò hoả táng. Mẹ Hàn triệt để hỏng mất. Bà quỳ rạp xuống trên mặt đất, liều mạng bò lên phía trước, vươn tay ra, cổ họng khàn khàn kêu to: "Hiểu Quân! Hiểu Quân! Con trai của mẹ! Hiểu Quân, con hãy mau chạy đi! Mau chạy đi! Nếu không chạy thì sẽ không còn kịp nữa đâu! Số phận của con trai tôi thật là khổ! Hiểu Quân…"

     An Hồng vẻ mặt hoảng hốt, thân mình lảo đảo. May mắn cô được một người đỡ lấy, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Giang Bội.

     Ống khói của lò hoả táng bốc lên một luồng khói dày đặc. Tất cả mọi người yên tính đứng lặng ở đó. An Hồng tựa đầu vào vai Giang Bội, ngẩng đầu lên nhìn trời.

     Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, chậm rãi tản ra, hòa nhập vào trong không trung.

     Trên cái thế giới này, rốt cuộc từng có tồn tại quỷ thần hay không? Rốt cuộc từng có cái thế giới bên kia hay không?

     An Hồng không biết.

     Cô chỉ biết một điều là, hài cốt của Hàn Hiểu Quân được nhân viên làm việc trong nhà tang lễ, vẻ mặt không chút biểu cảm, cất vào trong một cái hộp nho nhỏ. Hết thảy tất cả mọi thứ bên người, đều tiêu tan, đều hỏng mất, cũng đã khôngcòn có chút ý nghĩa nào nữa rồi.

     Cái người ở trong ngõ hẻm của thôn nhỏ Hạnh Phúc đã nắm tay cô, khoan khoái chạy nhanh kia, cái người đã nhẫn nại  dạy cô đập chân ở trong hồ bơi kia, cái người đã cưỡi xe đạp như con thoi đưa cô khắp phố lớn ngõ nhỏ kia, cái người đã mua cho cô kẹo hồ lô đủ loại kiểu dáng kia, cái người đã nhảy vọt lên ở trên sân bóng rổ để thả bóng kia, cái người đã để chân trần dẫm nát ánh nắng chiếu dọi xuống dòng suối nhỏ kia, cái người luôn luôn trầm mặc hút thuốc, cái người luôn có nụ cười tươi tắn ấm áp, ánh mắt thâm trầm kia, cái người đã nói sẽ mang cô đi vào cung điện hôn nhân kia, cái người đã lên một kế hoạch tốt đẹp đối với tương lai kia...

     Anh đã mất rồi!

     Vĩnh viễn vĩnh viễn, mất đi rồi.

     Lúc rời đi, Giang Bội đuổi theo An Hồng, nói muốn đưa tiễn côthêm một đoạn đường.

     An Hồng không hề cự tuyệt.

     Trên xe, Giang Bội hỏi An Hồng có dự định gì không. Giang Bội đã biết được nội dung câu chuyện mà Lộ Kiến Vũ đã nói chuyện với An Hồng, nhưng mà vì là một người phụ nữ, cô có phán đoán của mình. Cô biết lúc này nhất định trong lòng An Hồng có vạn phần khó chịu.

     An Hồng thấp giọng nói: "Trung tuần tháng 6 là đã có thể lấy chứng nhận tốt nghiệp rồi.Sau khi tốt nghiệp, cháu liền sẽ rời đi. Xin mọi người trong gia đình cứ yên tâm, cháu nói được thì làm được."

     "Dì không có ý tứ này." Giang Bội thở dài, "Cháu không cần phải phát sinh sự tức giận với ba của tiểu Phàm. Tiểu Phàm vẫn luôn một mực chưa tỉnh lại, thân là ba của nó, ông ấy cũng là lo lắng quá mức."

     "Ít nhất thì Lộ Vân Phàm vẫn còn sống." An Hồng cười khổ.

     Giang Bội nhất thời nghẹn lời, một lát về sau lại hỏi: "Cháu... tính toán sẽ đi đến thành phố nào chưa?"

     "Cháu còn chưa biết, cứ tùy tiện đi."

     "..."

     An Hồng cúi đầu trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giang Bội, nói: "Dì Bội, dì có thể giúp cháu một việc được không?"

     Giang Bội sửng sốt: "Gấp cái gì? Cháu nói đi."

     An Hồng mím môi, rốt cục liền mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.