Cúp điện thoại, anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của mẹ Hàn.
"Dì." Lộ Vân Phàm đứng lên. Mẹ Hàn đặt bát canh đậu xanh lên bàn: "Hôm nay dì mới nấu, đã nguội rồi đó, cháu uống một chén."
"Cảm ơn dì." Cảm xúc của Lộ Vân Phàm sa sút. Mẹ Hàn nhìn bộ dáng của anh, liền ngồi xuống bên người anh: "Tiểu Lộ, có chuyện gì vậy?"
Lộ Vân Phàm cười: "Không có việc gì đâu ạ."
"Cả cháu và Hồng Hồng thật sự là kỳ quái, người chân trước vừa đi thì người kia chân sau lại đến." Mẹ Hàn thở dài, "Tiểu Lộ à, Hồng Hồng. . . Đã biết chuyện cháu mấy năm nay đều đến đây thăm chúng ta rồi."
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người: "Cái gì cơ ạ?"
"Dì đã nói cho con bé biết rồi, ngay đêm hôm qua." Mẹ Hàn vỗ vỗ vào vai của Lộ Vân Phàm, @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Cháu và Hồng Hồng, thật sự không thể nào hay sao?"
Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười vẻ khổ sở, gật gật đầu, nói: "Chắc là như vậy thôi ạ."
"Vừa rồi cháu đã gọi điện thoại cho ai vậy?"
"Dạ. . ." Lộ Vân Phàm thật không biết phải hình dung Khổng Lam như thế nào, cuối cùng, anh vẫn là thành thật trả lời, "Cứ coi như là bạn gái của cháu đi."
"Bạn gái ư?" Mẹ Hàn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm. Bà nghĩ nghĩ, đứng lên đi tới ngưỡng cửa.
Ra đến cửa, bà liền quay người trở lại, nói với Lộ Vân Phàm, "Dì không biết chuyện giữa hai đứa như thế nào. Nhưng mà dì biết một chuyện này, nếu như cháu không thích cô bé kia, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn thì cũng không cần phải dây dưa nhiều lắm với cô ấy nữa. Nếu không, đến cuối cùng, hai người các cháu đều sẽ bị thương. Ở phương diện này, Hiểu Quân của chúng ta chính là ví dụ tốt nhất. Cho nên, Tiểu Lộ, hãy tự giải quyết cho tốt."
Lộ Vân Phàm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của mẹ Hàn. Cửa phòng đóng lại, tầm mắt của anh tập trung đến bát canh đậu xanh ở trên bàn. Anh bưng bát canh lên, múc một muỗng ăn vào trong miệng. Vị canh đậu xanh man mát lành lạnh và cũng không quá ngọt. Mẹ Hàn đã biết đến khẩu vị của anh rồi, cho nên chỉ thả rất ít đường.
Anh uống từng ngụm từng ngụm canh đậu xanh cho đến hết, sau đó nằm dài trên giường nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Mấy ngày này tới nay, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on anh không phải là không nghĩ tới chuyện giữa mình và Khổng Lam. Anh cũng từng trao đổi với Lộ Kiến Vũ, tình trạng của anh làm cho Lộ Kiến Vũ lo lắng, thế nhưng lại cũng không thể tránh được.
Bọn họ đều giểu rất rõ, cái gọi là tình cảm lưu luyến giữa Lộ Vân Phàm và Khổng Lam, đã không còn đơn giản chỉ quan hệ cá nhân của anh. Nếu như anh phụ Khổng Lam, hậu quả dự tính sẽ rất nguy nan.
Sáng ngày hôm sau, ba Hàn ba lái xe đưa Lộ Vân Phàm đi đến bến xe của thành phố W. Quân Niệm và Quân Ức đã được nghỉ hè, tranh cãi ầm ĩ muốn đi cùng. Ba Hàn khoát khoát bàn tay to lên, đưa tất cả hai đứa trẻ lên xe.
Trên đường đi, ba Hàn cười: dღđ☆L☆qღđ "Ngày hôm qua chú vừa đưa Hồng Hồng đi, hôm nay lại phải đưa cháu đi. Chú nói này, hai đứa sao không thể cùng đến nơi này một lúc được hay sao, như vậy sẽ tiết kiệm được tiền xăng xe của chú."
Lộ Vân Phàm bị ông nói đùa, trả lời: "Hiện tại, cháu gặp cô ấy thì không tiện ạ."
"Có cái gì mà không tiện kia chứ. Hai đứa các cháu đó, chính là hai đứa trẻ ngốc." Ba Hàn lắc đầu, "Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, chú và dì đều đã tận lực không thèm nghĩ nữa chuyện trước kia rồi. Hai đứa các cháu đều là người tuổi trẻ này, chẳng lẽ lại cũng không sánh bằng hai ông bà già như chúng ta hay sao?"
Hàn Quân Niệm bấu víu lấy lưng ghế mà ba Hàn đang ngồi, luôn luôn lắng nghe hai người lớn nói chuyện, lúc này đâm miệng hỏi: "Anh Tiểu Lộ, anh quen biết với chị An Hồng à?"
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn Hàn Quân Niệm cười: "Có quen biết!"
"Vì sao hai người lại không đến cùng nhau? Ngày hôm qua chị An Hồng vừa mới đi đấy!" Quân Niệm rất hiếu kỳ, "Hai anh chị quen biết nhau từ khi nào vậy?"
"Từ hồi anh lớn bằng Quân Ức bây giờ, liền quen biết với chị An Hồng của em rồi." Lộ Vân Phàm cười nói, "Rất nhiều rất nhiều năm qua rồi."
Quân Niệm cùng Quân Ức đều mở to hai mắt nhìn. Quân Niệm nắm chặt lấy ngón tay tính toán, nói: "Mười tám năm!"
Ba Hàn lái xe, liếc mắt nhìn Lộ Vân Phàm ở bên cạnh, nói: "Tiểu Lộ, nghe chú nói một câu này, đã là đàn ông thì lá gan phải lớn."
"Gì cơ ạ?"
"Tối hôm qua, dì của cháu đều đã nói chuyện hết với chú rồi." Ba Hàn nói, "Thời chú còn trẻ, cũng là có không ít các cô gái nhỏ theo đuổi, nhưng mà chú lại chỉ thích có dì của cháu thôi. Khi đó dì của cháu mới chỉ có 16 tuổi. Còn chú cũng mới chỉ có 18 tuổi. Chú quyết định đi ra ngoài xông xáo, bất chấp tất cả, cứ thế hỏi dì của cháu có nguyện ý đi theo chú hay không. Khi đó có ai quan tâm tới chuyện chú có tiền hay không, có nhà ở hay không, có xe hay không. Chú ngày ấy chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có một thân thể đầy sức lực và một cái đầu coi như khá sáng suốt mà thôi. Dì của cháu gần như là không hề lo lắng, thu thập một chút, sau đó chào hỏi mọi người trong nhà rồi theo chú ra đi. Nhoáng lên một cái liền qua vài chục năm rồi. Thế nhưng tình cảm của bà ấy vẫn luôn luôn tốt lắm, cho dù Hiểu Quân xảy ra chuyện, hai chúng ta cũng không hề oán trách lẫn nhau, chứ không nói đến chuyện tranh cãi nhau bao giờ. Hai chúng ta vẫn luôn an ủi lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau, từ từ mới đi đến bây giờ. Là vợ chồng, những loại chuyện như thế này, chuyện có phúc cùng hưởng cũng không ngạc nhiên, cái đáng quý chính là, khi bị gặp nạn thì sẽ cùng chịu. Cháu đi tìm vợ, thì phải tìm được một người như thế, mặc kệ cháu tốt hoặc hư, giàu hoặc nghèo, cô gái ấy cũng sẽ không rời không bỏ mà vẫn cứ luôn luôn đi theo, ở bên cạnh cháu. Nếu cháu cảm thấy cháu và cô bé kia không làm được điểm này, thì chú khuyên cháu vẫn là phải lo lắng cẩn thận. Nếu như người đàn ông không tìm được một người phụ nữ có thể làm bạn tri kỷ với mình, có lẽ chính là tai vạ đến với họ."
Lộ Vân Phàm ngồi suy ngẫm những lời mà ba Hàn đã nói... Lúc này, xe đã lái đến thành phố W, dừng chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nhìn phía ngoài cửa sổ xe.
Có một người phụ nữ trung niên đang cưỡi chiếc xe ba bánh chạy qua bên cạnh xe của bọn họ. Người phụ nữ này sắc mặt ngăm đen, dáng người cường tráng, đầu đội nón cỏ, trên cổ còn treo móc một chiếc khăn lông. Trên xe ba bánh tràn đầy dưa hấu, còn có một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh. Người đàn ông nọ chân treo ở ngoài xe, Lộ Vân Phàm nhìn kỹ, một cái chân của anh có chút biến hình, nhỏ như cái cọc, hiển nhiên là một người tàn tật.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn mặt trời cực nóng, xoay người chậm rì rì, cầm lấy chiếc khăn lông trên vai người phụ nữ, lau đi những giọt mồ hôi ở trên cổ người phụ nữ. Người phụ nữ luôn luôn hì hục lái xe, lúc này quay đầu lại cười với người đàn ông kia, trong ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu.
Người đàn ông cầm lấy bình nước ở bên người đưa cho người phụ nữ. Người phụ nữ tiếp nhận rồi uống vài ngụm, lại trả lại cho người đàn ông, nói vài câu gì đó, dường như là nói người đàn ông kia cũng uống nước đi.
Thế nhưng người đàn ông chỉ vặn chặt nắp bình lại, sau đó lại ôm bình nước vào trong ngực.
Bọn họ đã di chuyển đi rồi, càng chạy càng xa, mãi cho đến khi Lộ Vân Phàm không còn nhìn thấy nữa.
Đây đúng là một đôi vợ chồng bình thường nhất trong những đôi vợ chồng trên trần thế này. Xem qua, chính là một đôi vợ chồng quả thật rất nghèo khó, nhưng mà Lộ Vân Phàm tin tưởng, bọn họ giúp nhau lúc hoạn nạn nhiều năm như vậy, nhất định sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất so với mình bây giờ.
Thậm chí Lộ Vân Phàm còn thấy thật hâm mộ bọn họ.
Nghĩ đến lời nói của ba Hàn: Phải tìm được một người như thế, mặc kệ cháu tốt hay là hư, giàu hoặc nghèo, cô gái ấy cũng sẽ không rời không bỏ cháu, mà vẫn cứ luôn luôn đi theo, ở bên cạnh cháu.
Mắt Lộ Vân Phàm khép hờ, nghĩ tới An Hồng.
Ngày đó cô rời đi, khi vào thời điểm anh tuyệt vọng nhất, thống khổ nhất, ngay cả một chút nhớ nhung thôi, cô cũng chưa từng để lại cho anh.
Mãi cho đến gần đây nhất, anh mới biết được, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Lộ Vân Phàm lặp lại câu hỏi với chính mình, tiếp theo đây, rốt cuộc anh sẽ phải làm như thế nào, thật sự theo như lời cô đã nói, bỏ xuống tất cả? Hay là tùy ý kiên trì để những nhớ nhung vô hạn lan tràn xuống tận đáy lòng, không quan tâm nghe theo lời trái tim của mình…
Lộ Vân Phàm biết, đã đến thời điểm anh quyết định rồi.