Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm đang ngủ, bởi vì anh bị cưỡng chế tiêm thuốc an thần.
Giang Bội canh giữ ở bên cạnh giường anh. Ở bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ đang nói chuyện với Lộ Kiến Vũ.
Hai đùi của Lộ Vân Phàm bị gãy xương nghiêm trọng, tình huống thật không tốt, nhất là đùi phải. Tổ chức thần kinh của đùi phải bị hư tổn, vết thương đang dần chuyển biến xấu, sự tuần hoàn máu bị tắc nghẽn, rất khó trị liệu. Bác sĩ nói, cho dù có giữ lại chân, thì cơ bắp đùi phải của anh cũng sẽ bị héo rút, bị mất năng lực hoạt động. Đồng thời còn sẽ làm ảnh hưởng đến sự hồi phục mạnh khỏe của chân trái. Bởi vậy, phương pháp trị liệu tốt nhất là phải cắt đùi phải.
Nghe đến hai từ "phải cắt" này, gương mặt Lộ Kiến Vũ liền chìm xuống biến thành màu đen. Bác sĩ thấy ông cúi đầu xuống, không nói chuyện suốt một thời gian dài, cũng cảm thấy thật khó khăn, nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Lộ tiên sinh, tôi biết bệnh nhân tuổi vẫn còn nhỏ, cắt chân đi như vậy, có thể nói tất sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt của cậu ta. Thế nhưng mà tôi thật lo lắng, nếu như áp dụng liệu pháp giữ lại chân, đến cuối cùng không chỉ có không bảo đảm được cái chân này, mà còn sẽ ảnh hưởng xấu tới thời cơ tốt nhất để phục hồi chân trái tốt hơn một chút!, Ngài xem. . ."
Lộ Kiến Vũ vẫn không hề nói chuyện. Mãi thật lâu về sau, ông mới thở dài, nói với bác sĩ: "Để cho tôi về suy nghĩ thêm một chút!"
"Được!"
Lộ Kiến Vũ gọi điện thoại cho bác sĩ quen biết của mình ở Bắc Kinh, Thượng Hải. Ông cầm bệnh án của Lộ Vân Phàm nhờ bọn họ cố vấn cho tình hình hiện tại của anh. Đối phương đều cảm thấy tình huống thật nghiêm trọng, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn ngày hôm sau liền bay tới thành phố J.
Lộ Vân Phàm đã tỉnh lại, anh nằm ở trên giường bệnh, một đôi mắt sững sờ trừng nhìn lên trần nhà, không nói chuyện, cũng không động đậy.
Anh không chịu ăn cái gì, không chịu uống nước, không chịu uống thuốc, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào tiêm truyền tĩnh mạch. Khi tiêm truyền còn phải cột lấy tay anh, bằng không, anh sẽ giãy dụa. Lộ Kiến Vũ xem bộ dáng đó của con trai, vừa đau lòng lại vừa tức giận. Thế nhưng ông vẫn không thể phát giận đối với anh, chỉ có thể bảo Giang Bội dùng lời lẽ ngọt ngào để khuyên nhủ anh.
Nhưng mà đầu óc của Lộ Vân Phàm không biết đã biến chuyển đi đến nơi nào rồi. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Anh tỉnh lại đã được mười ngày, nhưng mà, cho tới bây giờ An Hồng vẫn chưa từng thấy xuất hiện ở đây. Cô không hề gọi điện thoại cũng không hề gửi tin nhắn. Ngay từ đầu, trước phòng bệnh xuất hiện tiếng bước chân nhẹ nhàng, anh đều ngẩng lên đầu nhìn với sự chờ mong tràn ngập, sau khi phát hiện ra là người nhà hoặc là y tá, thì anh lại một lần nữa thất vọng, ngã người xuống trên giường bệnh.
Anh càng ngày càng cảm thấy, nhất định là An Hồng đã chết.
Chút trí nhớ lúc trước của anh, chỉ là ảo giác mà thôi.
Chân trái của anh rất đau, đầu cũng đau, toàn thân đều đau, nhưng mà trong lòng cảm giác cũng là chết lặng. Coi như hết thảy hi vọng đều đã tan biến, linh hồn cũng đã bay ra.
Anh lần lượt hỏi mình, cô đã chết rồi, anh nên làm cái gì bây giờ?
Anh đã hại chết cô, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn một mình anh sống sót, như vậy còn có ý nghĩa gì đây?
Lộ Vân Phàm liền hồi tưởng lại mỗi một màn trong những tháng năm gần đây. Anh cùng với cô lúc cười vui đùa giỡn, ấm áp ngọt ngào, cảnh tượng ấy dường như cũng gần ngay trước mắt. Cho dù là mỗi một lần tranh cãi nhau, hiện thời nghĩ đến đều thấy ký ức hãy còn mới mẻ, thực là trân quý.
Mỗi ngày vào ban đêm, anh đều sẽ len lén khóc, vươn tay đến giữa không trung, tựa như muốn đụng chạm vào cái gì đó vậy, ngón tay nắm chặt lai, thế nhưnglại không có gì cả.
"An An. . . An An. . ."
Anh nhớ kỹ tên của cô, để mặc cho nước mắt ướt sũng áo gối.
Cô đã chết, toàn bộ thế giới đối với anh, đều đã không còn ý nghĩa.
Rất nhiều bác sĩ nổi danh tới để xem bệnh cho Lộ Vân Phàm.
Đùi phải của Lộ Vân Phàm không có cảm giác. Bác sĩ đụng chạm vào chân phải của anh, anh rõ ràng nhìn thấy, nhưng lại cũng không cảm giác được một chút gì.
Từ sáng đến tối, một ngày lại một ngày, anh nằm ở trên giường bệnh tựa như than bùn nhão vậy. Cho dù là đi làm kiểm tra anh cũng nằm ở nơi đó để được đẩy đi. Đến khi... tỉnh lại, anh cảm thấy rất mệt mỏi, không có sức lực để phản kháng. Qua một thời gian dài tiếp theo, tinh thần của anh khôi phục lại được một ít, nhưng rất dễ phát giận.
Anh cũng lặng lẽ không tiếng động nhổ kim tiêm ra, hất văng thuốc cùng cốc nước được đưa tới bên miệng rơi xuống trên đất, lần lượt hất đổ chén canh bổ dưỡng mà Giang Bội đã tỉ mỉ nấu nướng chế biến cho anh. . .
Chỉ có khi hộ lý trợ giúp anh đi đại tiểu tiện ở trên giường, thì anh mới chịu yên lặng một ít.
Nhưng mà, anh cứ nằm ở nơi đó, hai bàn tay che kín ánh mắt, mặc cho bọn họ làm hết thảy.
Ở trong bệnh viện, con người sớm đã không có tôn nghiêm đáng nói.
Rốt cục, Lộ Kiến Vũ cũng không sao nhìn được nữa, phát hỏa ra.
Lúc đó, Lộ Vân Phàm vừa mới đập nát một chén cháo loãng. Lộ Kiến Vũ bỗng chốc liền phát hỏa, anh vọt tới bên giường con trai, túm lấy cổ áo của anh xách lên, sau đó dùng lực vung tay vứt anh lại trên giường.
Giang Bội ngăn cản ông, nhưng không sao ngăn được.
Lộ Vân Phàm người đã gầy thành một khối xương cốt. Hai hốc mắt của anh lõm xuống, trên mặt không có chút huyết sắc nào. Lộ Kiến Vũ giơ tay lên muốn cho anh một bạt tai, nhưng lại nhớ ra xương sọ của con trai mình đang bị thương, mới gắt gao nén nhịn xuống.
Ông quét tất cả mọi thứ gì đó ở trên tủ đầu giường rơi xuống trên mặt đất. Sau một hồi loảng xoảng rầm rầm, ông chỉ vào cái mũi của Lộ Vân Phàm, lạnh lùng nói: "Con thật sự thích ném này nọ phải không? Được rồi! Có bản lĩnh từ giờ trở đi con không cần phải ăn cơm nữa! Không cần phải uống nước nữa! Không cần phải uống thuốc nữa! Hôm nay ba sẽ làm thủ tục xuất viện cho con! Chờ chân của con thối nát ra rồi, sẽ cắt! Con có thể nằm cả đời ở trên giường kia! Giống như một con chó chết vậy! Không phải chỉ là một cô gái thôi sao! Con còn muốn dằn vặt cái gì nữa đây? Cô ta còn sống hay là đã chết thì có quan hệ gì với con chứ! Đừng nói bây giờ cô ta vẫn còn sống rất là tốt, cho dù là cô ta thật sự đã chết rồi! Con - Lộ Vân Phàm, chẳng lẻ nghĩ muốn đi tự tử sao? Tốt lắm! Con đi đi! Coi như ông già này không sinh ra thằng con bất hiếu là con! Nhớ kỹ, đi sang thế giới bên kia không được phép đi tìm mẹ của con! Mẹ của con không có một người con trai không tốt như vậy!"
Lộ Vân Phàm trừng mắt nhìn Lộ Kiến Vũ, lỗ mũi thở hổn hển. Anh muốn ngồi dậy, nhưng lại không có sức lực, khuỷu tay chống được một nửa lại ngã xoài xuống.
Gương mặt của Lộ Kiến Vũ cũng đầy vẻ giận dữ. Ông trừng mắt con trai, thật lâu về sau, rốt cục ông thu tay lại, thở phì phò cúi đầu xuống. Gần một tháng nay, tóc của ông đã bạc trắng rất nhiều, huyết áp cũng lên cao không ít, khuôn mặt nhìn cũng đã già nua hơn một ít. Nhưng mà chỉ vì đứa con trai này, nên ông vẫn là mạnh mẽ giữ vững tinh thần, nghĩ ra hết thảy biện pháp muốn làm cho con trai mình khôi phục lại khỏe mạnh.
Giang Bội nhìn thấy hốc mắt của Lộ Kiến Vũ lộ ra hồng hồng, cô đẩy ông ra khỏi phòng bệnh, khuyên nhủ ông: "Kiến Vũ, anh đi về trước đi, em đi khuyên nhủ Tiểu Phàm một chút. Em cảm thấy, chúng ta không thể cứ giấu giếm nó được nữa. Nó đã chui vào ngõ cụt, nhận định là An Hồng đã chết, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ rất không tốt."
Hai tay Lộ Kiến Vũ chống nạnh đi qua đi lại ở trên hành lang, cuối cùng, ông tức giận đập một quyền lên trên tường.
Giang Bội đi theo lưng của ông: "Đừng nóng giận, thân thể Tiểu Phàm không tốt, khẳng định tâm tình cũng sẽ hỏng bét. Anh làm như vậy thì làm cho huyết áp lên cao. Anh cứ giao cho em đi, em sẽ đến tâm sự với nó. Anh yên tâm, em nhất định sẽ khuyên bảo nó phối hợp trị liệu."
Lộ Kiến Vũ rốt cục gật gật đầu: "Chú ý phương pháp nói chuyện một chút, không nên kích thích nó."
"Sẽ không đâu, anh đi về trước đi!"
Giang Bội đi trở lại phòng bệnh. Lộ Vân Phàm chính là vẫn nằm ở trên giường không hề nhúc nhích. Hai cánh tay của anh duỗi chéo hai bên thân người, hai bàn tay vô lực để ngang trên mép giường.