Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 77-3: Tôi nghĩ tôi rất nhớ cậu 3



  Editor: Mẹ Bầu

An Hồng nắm lấy điện thoại trốn ở trong chăn, trong lúc nhất thời, cô không biết nên trả lời thế nào. Bất quá, dù sao cô cũng không còn là cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi ngày xưa nữa rồi. Cô trả lời Tần Nguyệt: "Không có đâu. Tớ không có tức giận."

     "Khi nào cậu có thời gian rảnh, cậu ra ngoài gặp mặt một chút đi. Cũng đã thật lâu rồi chúng ta không gặp mặt nhau. Mình rất nhớ cậu!"

     "..." Thật sự cũng đã nhiều năm rồi! Trong đầu An Hồng hiện ragương mặt của Tần Nguyệt khi còn học sơ trung. Đó là một cô gái nhỏ có gương mặt bầu bĩnh, cặp mắt to nhìn đặc biệt đáng yêu, đặc biệt thanh thuần. Thực sự là người gặp người thích.

     "Trường học của chúng ta cũng cách nhau gần như vậy, thế mà cũng đến một năm rưỡi rồi chúng ta cũng chưa từng liên hệ với nhau. Trước đây một thời gian, Thiệu Dục Hoa còn gọi điện thoại cho mình, hỏi thăm tình hình của cậu thế nào. Mình thực sự cũng không biết nên trả lời cậu ấy như thế nào."

     "Tần Nguyệt, khi nào khai giảng đi học, tớ sẽ điện thoại cho cậu nhé. Đến lúc đó chúng ta sẽ ăn một bữa cơm với nhau."

     "Tốt, mình đang chờ cậu gọi đó!" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Tần Nguyệt vừa cười, "An Hồng, kỳ thực mình cũng không cảm thấy là mình đã làm sai cái gì! Mình thật sự thích Hiểu Quân, hiện tại cũng vẫn thích. Mình biết Hiểu Quân không hề yêu thích mình giống như kiểu yêu thích nam nữ, nhưng là... Chúng mình cũng đã từng cùng nhau trải qua  một khoảng thời gian vui vẻ. Mình biết, có thể anh ấy sẽ nói với cậu chút gì đó, mà cậu nhất định là sẽ đứng về phía bên anh ấy. Nhưng mà, kỳ thực mình cũng vậy, mình thật khổ sở..."

     Từ đầu điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh kỳ quái. An Hồng biết là Tần Nguyệt đã khóc, nhưng cô không hề hé răng, tiếp tục chờ đợi Tần Nguyệt nói hết: "An Hồng, cậu nói cho mình biết, cậu đã từng trải qua yêu đương bao giờ chưa? Cậu có biết, việc chờđợi một người, cứ một ngày lại một ngày, một ngày lại một ngày, là cảm giác như thế nào không? Nhất là, khi anh ấy không tiếp nhận điện thoại của mình, cung không nhắn tin trở lại trả lời tín nhắn của mình. Có đôi khi mình thật sự muốn đi đến bên cạnh anh ấy, hỏi anh ấy một chút, rốt cuộc anh ấy có từng coi mình giống như bạn gái của anhấy hay không?"

     An Hồng có chút mờ mịt. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bất tri bất giác cô lại thành một cái thùng rác của cả hai bên, Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt thổ lộ tất cả lời trong lòng sang bên cô, khiến cho cô không biết phải làm thế nào.

     "Tần Nguyệt, tớ mệt nhọc, muốn đi ngủ rồi." An Hồng trợn tròn mắt, không hề buồn ngủ, "Sau khi khai giảng tớ sẽ điện thoại cho cậu, được không? Trong kỳ nghỉ đông, tớ phải đi đến chỗ mẹ của tớ để mừng năm mới."

     "Vậy sao... Thật có lỗi." Tần Nguyệt hít hít mũi, "Đã rất trễ rồi, mình thật sự là không thể nhịn được, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu."

     "Không sao đâu, nếu như cậu có việc gì, liền cứ gọi điện thoại cho tớ!"

     "Được, vậy cậu hãy đi ngủ đi, chúc ngủ ngon."

     "Chúc ngủ ngon."

     "An Hồng!"

     "Gì cơ?"

     "... Chúng ta vẫn là bạn bè với nhau chứ?" Tần Nguyệt chần chờ hỏi ra những lời này.

     An Hồng cười một chút: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Đương nhiên là như vậy rồi."

     Vào dịp Tết âm lịch, An Hồng cùng bà ngoại đi đến thành phố L để mừng năm mới.

     Buổi tối đêm Ba mươi, cô và mẹ cùng nhau phụ trách làm bữa cơm tất niên cho năm người ăn.

     Mẹ ở hấp đồ ăn, An Hồng đứng ở bên cạnh bao bánh sủi cảo, mẹ quay đầu nhìn tay cô thuần thục làm, cười nói: "Bao bánh rất tốt."

     "Bà ngoại thích ăn, nhân bánh đều là do bà làm, con sẽ không biết làm, chỉ biết bao bánh thôi." An Hồng cười trả lời.

     Mẹ tựa ở bên cạnh bàn, đánh giá cô con gái lớn của mình, nhìn xong, hốc mắt bà liền hiện lên cảm giác cay cay: "Thời gian qua thực vui vẻ, Hồng Hồng, con cũng sắp hai mươi tuổi rồi, bộ dạng cao như vậy, xinh đẹp như vậy."

     An Hồng cười rộ lên đối với mẹ của mình.

     "Ai... Tại sao mẹ lại không thể nào thích ứng được với tuổi già nhỉ." Hai tay mẹ vuốt vuốt lại hai bên mái tóc, từ từ thở dài.

     An Hồng đánh giá về mẹ của mình. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Mẹ của cô thật sự không còn trẻ của mẹ đều sinh ra tóc bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt càng ngày càng hiển lộ rõ ràng  không thể nghi ngờ.

     "Mẹ, mẹ vẫn còn rất trẻ đó."

     "Hồng Hồng, bộ dạng của con càng lúc càng giống ba con rồi." Mẹ nhìn ba của con vừa cao lớn vừa đẹp trai, ở trong xưởng thực sự là miếng mồi ngon."

     "Thực á?"

     "Ừ, lúc đó mẹ vừa nhìn thấy ba của con, liền thích ông ấy luôn ." Trên mặt mẹ cô chợt nổi lên sắc hồng, "So với tuổi của con bây giờ thì lớn tuổi hơn một chút, hồi ấy mẹ khoảng độ hai mươi ba tuổi."

     "Mẹ, mẹ còn không sợ chú Tiêu nghe thấy sao?" An Hồng nhìn mẹ  nhớ lại những hồi ức thời quá khứ của mẹ mình, liền cảm thấy buồn cười.

     "Không có chuyện gì, đều đã là vợ chồng già cả rồi." Mẹ lắc đầu, "Con bây giờ như thế nào? Những chàng trai tốt đẹp có theo đuổi con không?"

     Bỗng chốc, trong óc An Hồng liền hiện ra khuôn mặt Lộ Vân Phàm đang cười hì hì.

     Mặt cô liền "vọt lên" một chút đỏ, lắc đầu nói: "Không có."

     "Con đừng tưởng lừa được mẹ của con nhé. Con gái của tôi xinh đẹp như vậy, làm sao có thể không có người theo đuổi được chứ."

     An Hồng ngượng ngùng cúi đầu.

     "Hồng Hồng, phụ nữ lập gia đình nhất định phải thận trọng, không riêng phải nhìn đối phương xem, người này có được hay không được, mà còn phải nhìn tình hình gia đình của họ nữa. Mẹ năm đó chính là ăn phải sự khổ sở này đấy. Ba của con thật ra thì cũng là người không tồi, chỉ là do ông nội bà nội của con rất cưng chìu ba con, cho nên đã nuôi dưỡng ba con thành một người ngu ngốc không thể chịu được. Đụng tới một chút khó khăn suy sụp cũng chỉ biết lùi bước, không đáng giá để cho người phụ nữ dựa vào. Cho nên tương lai con tìm bạn trai, nhất định phải tìm người đàn ông phải xốc vác, đảm đương mọi việc."

     "Vâng, con biết rồi."

     "Đúng rồi, hiện giờ con có còn liên hệ cùng với Hàn Hiểu Quân, con trai của nhà hàng xóm ở thôn Hạnh Phúc ngày xưa ấy nữa không? Đứa bé kia hồi nhỏ nhìn có vẻ đĩnh đạc đáng tin. Mẹ thấy nó luôn luôn quan tâm chăm sóc đến con."

     "Vẫn còn liên hệ, anh ấy đã đi làm, cái chính là thường xuyên hay phải đi công tác."

     "Hồng Hồng, con và thằng bé ấy liệu có triểm vọng hay không? Mẹ nghe bà ngoại con nói, hồi nhỏ con cực kỳ thích nó." Mẹ cười.

     "Mẹ, chuyện mẹ nói tất cả là hồi nhỏ rồi, bây giờ Hiểu Quân anh ấy đã có bạn gái."

     "Vậy sao, coi như là mẹ chưa nói gì hết." Mẹ mở cái vung nồi ra nhìn nhìn vào đồ ăn, lại quay đầu lại nói với An Hồng: "Mẹ đã suy nghĩ, không cần vài năm nữa, con sẽ mang theo bạn trai đến trước mặt mẹ ở đây. Nghĩ đến một ngày nào đó, mẹ liền vụng trộm cao hứng. Hồng Hồng, những năm gần đây, mẹ luôn luôn cũng không chăm sóc chu đáo được cho con. Mẹ thật sự cảm thấy mẹ phi thường phi thường có lỗi với con. Cũng may là con thật biết điều, luôn luôn tự chăm sóc cho chính mình rất khá, mẹ thấy mà thật sự là rất cao hứng. Qua vài năm nữa thôi, mẹ liền về hưu, đến lúc đó Lâm Lâm cũng học xong đại học, con cũng phải đi làm. Như vậy con có hoan nghênh mẹ trở lại thành phố J, sống cùng với con ở nơi đó một khoảng thời gian hay không?"

     "Đương nhiên là con hoan nghênh rồi! Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Mẹ là mẹ của con kia mà!" An Hồng trong lòng cảm động, dùng bàn tay tràn đầy bột mì ôm lấy bả vai mẹ của mình một cái: "Hồi nhỏ con không hiểu chuyện, trong lòng đích xác là luôn trách móc mẹ. Hiện tại con đều đã hiểu hết rồi, mẹ cũng là không có biện pháp nào khác. Con hiểu mẹ cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nghĩ sẽ bỏ lại con."

     "Con có hiểu biết là tốt rồi." Mẹ vỗ về mái tóc của An Hồng: "Hồng Hồng, mẹ thật sự rất xin lỗi con, khó tìm được người hiểu chuyện như vậy. Nếu Lâm Lâm chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa con thôi thì tốt rồi."

     An Hồng không nhịn được cười

     Cánh cửa phòng bếp bị đẩy mở ra, Tiêu Lâm mới mười bốn tuổi thò đầu ra: "Còn bao lâu nữa thì được ăn cơm vậy?"

     "Sắp rồi, con cùng bà ngoại xem tivi một chút đi."

     "Bà ngoại xem tivi lúc này đã ngủ rồi." Tiêu Lâm mở rộng cửa ra lắc lắc thân mình, nháy mắt to cười làm lành, "Mẹ, con có thể chơi máy vi tính một lát hay không?"

     "Đi thôi đi thôi, khó được một ngày như hôm nay, đừng chơi quá lâu đó, biết không?"

     "A vâng! Mẹ vạn tuế!" Tiêu Lâm hô to gọi nhỏ sau đó chạy vội đi ra ngoài.

     An Hồng nhìn theo bóng lưng của em gái, trong lòng thật hâm mộ. Đã từng có những năm tháng thật dài, cô có được tình thương của mẹ thật sự là đã rất ít lại càng ít. Cô không hiểu được cách làm nũng, không hiểu được việc khẩn cầu, sớm đã nhét chuyện học hành thật giỏi kia vào trong lòng. Mang hết sức mạnh của chính mình đi vượt qua hết thảy những khó khăn suy sụp. Trên đầu cô không có bến cảng tránh gió, không có ai có thể che gió che mưa cho cô. An Hồng đã sớm hiểu rõ một điều rằng, con người ta, nếu ai muốn dựa vào chính mình.

     Quay đầu nhìn mẹ của mình, An Hồng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cuộc nói chuyện với mẹ ngày hôm nay, là một chuyện rất khó. Chỉ có một thời gian ngắn, cô cảm giác về căn bản cũng cô không đủ có lời nói. Trải qua lúc này đây, ở trong lòng mình cô hạ quyết tâm, về sau nhất định phải quan tâm nhiều hơn nữa đối với mẹ của mình. Mẹ đang ở chậm rãi già đi, mẹ là người thân yêu có cùng huyết thống duy nhất trên cái thế giới này của cô, An Hồng nghĩ đến những lời mà mẹ của mình vừa mới nói..., cô thật sự bắt đầu ước mơ sau khi cô về hưu, nhất định cuộc sống của cô khi đó nhất định đã có năng lực kinh tế. Có thể cùng mẹ của mình uống trà, ra ngoài du lịch, leo núi ngắm phong cảnh. Hai người có thể giống như mẹ con nhà khác, sẽ kết bạn cùng đi dạo trung tâm thương mại, đi dạo siêu thị, hai người tay dắt tay, thân mật khăng khít.

     Đây là hy vọng xa vời cho tới nay, An Hồng vẫn luôn chôn giấu thật kín ở tận sâu trong đáy lòng.

     Rốt cục, việc này không còn là hy vọng xa vời nữa, mà biến thành một loại công việc mà cô nghĩ mình có thể thực hiện được, An Hồng tinh thần gấp trăm lần nghênh đón học kỳ mới.

     Chính là, cô thật không ngờ, nhân dân cả nước, toàn bộ nhân dân thế giới cũng không nghĩ tới, tháng 3 năm hai ngàn lẻ ba, trên địa cầu sẽ phát sinh một kiện đáng sợ kia.

     Hơn nhiều năm sau, An Hồng nhớ lại cuộc nói chuyện hai mẹ con cô ở trong phòng bếp. Dĩ nhiên là cô không thể nào nghĩ được rằng, cuộc nói chuyện cùng mẹ của mình ngày hôm đó lại là một lần cuối cùng, cô liền không nhịn được thổn thức. Nếu như có thể sớm đoán được, cô nhất định sẽ hung hăng ôm ấp ở bên mẹ của mình, lớn tiếng nói: "Mẹ, con yêu mẹ!"

     Đó là một trận dịch khủng khiếp, bắt đầu từ Quảng Đông Trung Quốc, xẹt qua Hongkong, rồi đến Bắc Kinh bị thất thủ. Sau đódịch bệnh nhanh chóng lan rộng ra cả nước. Khi tình hình bệnh dịch còn chưa thể kiểm soát ổn định được, thì người phải đứng mũi chịu sào chịu bị lây nhiễm, chính là những người làm công tác y tế.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.