Editor: Mẹ Bầu
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố T. Lộ Vân Phàm mở di động ra, lập tức liền nhận được tin nhắn của Khổng Lam: Lộ Vân Phàm, em chán ghét anh!
Anh lắc đầu, cho điện thoại vào trong túi quần, một tay chống nạng đi ra đại sảnh sân bay.
Lại phát hiện ra, trời đã đổ mưa rồi.
Lộ Vân Phàm nhăn mày lại, không trách được chân trái của anh luôn cảm thấy không thoải mái, hóa ra nguyên nhân là do trời đổ mưa.
Anh xếp hàng ngồi lên taxi, báo ra địa chỉ nhà An Hồng.
Sân bay ở vùng ngoại thành, xe taxi chạy đến nội thành thành phố T phải mất một giờ. Theo thời gian trôi qua, Lộ Vân Phàm cảm thấy chân trái ngày càng đau hơn. Cái loại này cảm giác nhoi nhói giống như kim châm lại bò lên trên thân thể anh. Anh một bên xoa đầu gối chân trái, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn vừa nghĩ sau khi nhìn thấy An Hồng thì sẽ phát sinh ra chuyện gì. Anh sẽ phải mở miệng như thế nào, sẽ hỏi cô về cái vấn đề vẫn làm anh vướng mắc suốt sáu năm qua như thế nào.
Xe đến bên dưới lầu nhà An Hồng, Lộ Vân Phàm xuống xe, vừa hướng mắt liền nhìn thấy chiếc xe Chevrolet màu xanh ngọc của An Hồng đang đậu đúng vị trí ở dưới lầu. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu 6, nơi có cánh cửa sổ quen thuộc, không có ánh sáng đèn lộ ra. Cô đang làm gì vậy? Lộ Vân Phàm cúi đầu nhìn nhìn cái đùi của mình, liền đi về phía hàng hiên.
Tay phải chống chắc vào chiếc nạng, tay trái vịn vào tay vịn thang lầu, Lộ Vân Phàm cắn răng, chịu đựng sự đau đớn, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com chậm rãi bò lên trên lầu 6.
Đứng ở trước cửa nhà An Hồng, toàn thân người anh đã ướt sũng mồ hôi, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch. Cả ống chân trái đều rất đau, đầu gối sưng trướng, mắt cá chân trái đã đau đến chết lặng. Từ trước đến nay Lộ Vân Phàm vốn không chịu đựng được đau đớn. Bất quá mấy năm nay, anh đã tạo cho mình thành thói quen này rồi. Tay phải của anh gắt gao chống khuỷu tay lên nạng để chống đỡ thân thể, anh đối mặt cánh cửa kia, hít sâu một cái, rốt cục giơ tay lên bắt đầu gõ cửa.
Ngay từ đầu anh chỉ nhẹ nhàng mà gõ, dần dần càng ngày càng dùng sức, giọng nói cũng càng ngày càng vang hơn, anh không khỏi quát lên: "An An, An An, mở cửa! An An, anh biết em đang ở đây!"
Thật lâu sau, vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lộ Vân Phàm chưa từ bỏ ý định, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lấy điện thoại ra bấm số điện thoại di động của An Hồng, đúng như lời Trần Hàng đã nói, cô tắt máy.
Người hàng xóm ở phòng cách vách ra mở cửa. Một bà thím đã vào tuổi trung niên nhô đầu ra xem, hiển nhiên là do bị tiếng đập cửa làm kinh động đến.
Nhìn thấy Lộ Vân Phàm, bà lập tức cười rộ lên: "Ai dà, Tiểu Lộ, là cháu đó sao, đến thăm An Hồng à?"
"Ồ xin chào dì!." Lộ Vân Phàm mỉm cười, mấy tháng qua, anh có mấy lần qua đêm ở nhà An Hồng, ra ra vào vào, hàng xóm cách vách đều đã quen biết anh. Anh chỉ chỉ vào cửa hỏi bà thím nọ, "Dì à, ngài có biết hiện giờ An Hồng có ở nhà hay không?"
"Không biết, buổi tối ngày chủ nhật tôi còn nhìn thấy cô ấy, Hai ngày nay thì không thấy cô ấy đâu."
"Có phải là cô ấy đã đi ra ngoài đi du lịch rồi hay không ạ?"
"Có lẽ là không đâu. Tôi còn nhìn thấy trên ban công nhà cô ấy vẫn có quần áo mới phơi."
"Vậy sao! Xin cám ơn ngài. Dìa ạ, có lẽ cháu lại gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút vậy. Thật xin lỗi đã làm ầm ĩ đến ngài."
"Không sao hết không sao hết." Bà thím kia cười đến giống hoa nở, "Đúng rồi Tiểu Lộ à, dì có chuyện này muốn hỏi cháu một chút."
"Chuyện gì vậy?"
"Cháu có còn anh em họ nào nữa hay không? Bên họ ngoại đều được."
Lộ Vân Phàm nghi hoặc: "Không có. Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì đâu, chính là con gái của dì đó, năm nay nó cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, thé nhưng vẫn còn chưa có đối tượng nào hết. Dì thấy An Hồng phúc khí thật tốt, có thể tìm được bạn trai cao cường như cháu đây, vốn nghĩ nếu như mà cháu có anh em nào thì cháu giới thiệu cho nó một chút. Vậy thôi, cháu đang vội, dì đi vào nhà đây."
"..." Khóe miệng Lộ Vân Phàm co giật, hơi cười cười, nhìn bà thím kia đóng cửa, anh lập tức gọi điện thoại cho Trần Hàng.
"Bác sĩ Trần, An Hồng không có ở nhà. Anh có biết cô ấy có thể đi chỗ nào hay không? Xe của cô ấy vẫn còn dưới lầu."
"... Anh có chìa khóa nhà cô ấy hay không?"
Lộ Vân Phàm sờ sờ lên túi. Thực sự, anh đến đây cũng nhiều lần, An Hồng đã sớm cho anh chìa khóa dự phòng, lần này đi đến đây, Lộ Vân Phàm lấy mang theo phòng ngừa bất trắc thì còn mở cửa.
"Có."
"Vậy anh mở cửa vào xem thế nào."
Lộ Vân Phàm nhíu mày, Trần Hàng còn nói: "Chạy nhanh vào xem đi, có biến thì gọi điện thoại cho tôi."
"Được." Lộ Vân Phàm cúp điện thoại, mở cửa bước vào nhà.
Phòng trong tối đen một mảnh, thoang thoảng bay lên mùi khói thuốc lá nhàn nhạt. Lộ Vân Phàm mở đèn lên, rơi vào trong mắt anh là một căn phòng khách thật hỗn độn, so với lần đầu tiên anh tới còn quá tồi tệ hơn.
Biết rõ rành rành là An Hồng không ở nhà, Lộ Vân Phàm vẫn cứ đi xem xét mỗi căn phòng một lần. Trong phòng của An Hồng, trên bàn trang điểm đồ trang điểm bị cô vứt tán loạn, điện thoại di động đã tắt máy vứt ở trên tủ đầu giường. Trên giường còn quăng vài món quần áo chỉ thích hợp mặc đi chơi bời ở quán bar ban đêm. Mỗi một bộ đồ đều sáng long lanh, nhìn thật gợi cảm. Lộ Vân Phàm cầm quần áo lên nhìn nhìn, mày rậm liền nhíu lại.
Anh xoay xoay ở trong phòng, rồi lại đi đến phòng bếp. Trong bồn rửa phòng bếp quăng một cái chảo rang cùng với vài cái đĩa bẩn, mặt trên còn dính một ít cơm rang. Lộ Vân Phàm vừa nhìn thấy cũng biết là cơm chiên trứng, đây là món ăn duy nhất mà An Hồng ra tay làm được cái gì đó.
Đi hết một vòng, Lộ Vân Phàm lại gọi điện thoại cho Trần Hàng: "Cô ấy không có ở nhà, bất quá hẳn là vừa mới ra khỏi nhà thôi. Cô ấy còn làm cho mình đồ ăn, nồi chảo bát đĩa cũng chưa rửa."
"Thế à... Vậy là tốt rồi!" Trần Hàng khẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi ở trong điện thoại.
"Bác sĩ Trần, cô ấy có thể đi đến chỗ nào đây?" Lộ Vân Phàm không có đầu mối, bên ngoài trời lại mưa như vậy. Hơn nữa, An Hồng lại không lái xe, làm anh thật lo lắng.
"Đại khái có thể cô ấy đi đến phố quán bar rồi. Lộ Vân Phàm, anh hãy đi tìm khách sạn nghỉ qua đêm đi, ngày mai tôi sẽ đi qua đó tìm hai người."
"Đợi một chút, phố quán bar?" Lộ Vân Phàm nhăn mày lại, "Nó ở nơi nào vậy?"
"Ở đường Thanh Hà, gần nơi dành riêng cho người đi bộ. Cứ mỗi lần tâm tình không tốt thì cô ấy thích đi đến phố quán bar để vui chơi. Tôi cũng vậy, cũng từng đi cùng với cô ấy qua đó vài lần. Có mấy ông chủ quán ở đó đều rất quen thuộc với cô ấy. Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu."
"Tôi thử đi tìm xem thế nào, bác sĩ Trần, anh có biết cô ấy thường đi đến một quán nào hay không?"
"Chuyện này cũng không nhất định, lúc thì cô ấy đi đến quán phía đông, khi thì cô ấy đi đến quán phía tây. Anh đừng đi tìm, vui chơi đến nửa đêm tự nhiên cô sẽ về nhà. Đến sáng mai anh hãy đến đó tìm cô ấy, nhất định cô ấy sẽ đang ngủ."
"Tôi đã biết rồi, cám ơn anh!"
"Là tôi phải cám ơn anh mới đúng! Đã trễ thế này rồi mà anh vẫn còn chạy đến đó đên đi tìm cô ấy. Lộ Vân Phàm, ngày mai khi anh gặp cô ấy, thì anh hãy nói chuyện nghiêm chỉnh với cô ấy một chút. Bất kể như thế nào anh cứ nói thẳng thắn ra. Về phần tương lai thế nào, chắc chắn phải nhờ vào bản thân cả hai người rồi."