Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 87-3: Lần này là cái gì vậy? Khổ nhục kế sao?3



Editor: Mẹ Bầu

Chỉ dùng một bàn tay, Lộ Vân Phàm không ngăn được An Hồng, anh dứt khoát vứt luôn cây nạng đi, một bên tay giơ cao chai rượu, một bên tay ngăn trở An Hồng: "An An! Em nhìn lại dáng vẻ của mình xem! Em có biết em đang làm cái gì hay không?"

     An Hồng đột nhiên dừng lại động tác. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lộ Vân Phàm, ánh mắt sững sờ.

     Lộ Vân Phàm thở phì phò nhìn lại cô. Cô hóa trang đi đến quán đêm, trên tóc dính đầy hơi thở của thuốc lá rượu chè, quần áo mặc trên người gợi cảm đến đòi mạng. Từ trên nhìn xuống, có thể tinh tường nhìn thấy khe rãnh trước ngực của cô. Đột nhiên Lộ Vân Phàm liền cảm thấy tức giận, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  không khỏi lại nhắc lại câu nói một lần nữa: "Em có biết em đang làm cái gì hay không? An An!"

     "Bốp!" Một cái bạt tai.

     Thân hình Lộ Vân Phàm hơi lay động một chút.

     Ánh mắt của An Hồng lạnh như băng. Cô vươn tay trái ra cướp lại bình rượu từ trong tay người đàn ông vẫn còn đang ngu ngơ, dùng ngón tay phải chỉ ra cửa chính của quán bar nói: "Cút."

     Người chung quanh bỗng chốc an tĩnh lại, mọi hưng trí bừng bừng đều tập trung lực chú ý đến trên người bọn họ. Trong quán bar thật sự là một nơi để người ta trình diễn hí kịch rất tốt. Mỗi ngày đều có người diễn trò ở đây, khóc khóc cười cười, cùng mọi người đi tìm niềm vui.

     Lộ Vân Phàm đứng thẳng người, một lần nữa đối mặt với An Hồng. Anh không rảnh để ý đến mọi người ở chung quanh, chính là nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, nói gằn từng tiếng: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "An An, anh có lời muốn nói với em."

     "Cút." An Hồng vẫn duy trì tư thế lúc trước, lại một lần nữa, cô từ trong kẽ răng phun ra một từ này.

     "An An..."

     "Lộ Vân Phàm, anh hãy cẩn thận mà nghe tôi nói đây. Tôi không thiếu nợ anh, hai chúng ta đều rõ ràng. Anh làm như thế này dự tính là có ý gì? Tôi đây cũng không muốn so đo với anh! Tôi không thích nghe anh nói cái gì hết! Tôi chỉ cầu anh không cần cứ hiện ra ở bên người tôi, tôi không muốn anh lại làm phiền đến tôi! Tôi không trách anh, tôi chúc anh hạnh phúc! Tôi chúc anh sớm có ngày kết hôn, sớm sinh quý tử. Nhưng mà tôi cũng vậy, cũng muốn sống cuộc sống của mình! Tôi cũng phải tìm một người đàn ông khác để kết hôn chứ! Chỉ vì tôi đã không đàm phán được với anh để anh trở thành một người bạn trai, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cho nên hiện tại tôi nghĩ muốn lại tìm được một người bạn trai khác, không được sao? Tôi không còn trẻ tuổi nữa rồi!" An Hồng nói xong liền chỉ về hướng Tom đang đứng ở bên cạnh. Anh ta trợn mắt há hốc mồm nghe được câu nói mà cảm thấy như bị lọt vào trong sương mù,

     "Tôi đi tìm người uống rượu thì có liên quan gì đến anh? Người ta đang êm đẹp, có chỗ nào trêu chọc đến anh, hả? Anh hỏi tôi đang làm gì đó? Anh quản được tôi hay sao? Có phải là anh cảm thấy không quen nhìn tôi sống tốt, đúng hay không? Không quen nhìn thấy trôi qua cuộc sống thoải mái tự tại tiêu sái vui vẻ? Làm sao anh lại cứ như âm hồn bất tán như vậy chứ? Cho đến tột cùng là anh nghĩ muốn làm cái gì đây? Lúc trước, người đột nhiên xuất hiện chính là anh, nói muốn tôi trở về đến bên cạnh anh cũng chính là anh, người nói muốn tôi hãy từ chức đi chính là ngươi, nói muốn kết hôn chó má gì đó cũng chính là anh! dinendian.lơqid]on Còn đứng trước mặt mọi người mà ôm một người con gái trẻ khác cũng chính là anh, muốn làm rể hiền người ta cũng là anh! Được rồi! Tôi thật sự không trách anh! Tôi van cầu anh đó, anh hãy đi đi! Anh hại tôi đến như vậy, thật sự không có ý nghĩa gì nữa rồi! Cũng đã nhiều năm như vậy, anh, con người này, làm sao anh vẫn không chịu biết điều như vậy chứ? Tôi cầu xin anh hãy giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua cho tôi đi! Lộ Vân Phàm, hiện giờ tôi cũng không muốn còn phải nhìn thấy anh nữa!"

     Lộ Vân Phàm trợn tròn mắt cau mày. Nghe xong cả đoạn văn mà An Hồng đã ầm ào gào lên, sắc mặt anh càng ngày càng nặng nề.

     Ngực An Hồng phập phồng, cô lấy chai rượu mạnh lại mở ra uống một ngụm rượu, "Cộp" một cái, đặt mạnh bình rượu ở trên bàn, đột nhiên kéo tay của  Tom đi về hướng cửa quán bar, nói: "Let' s go." (Đi nào)

     "Where to go?" (Đi đâu vậy?) Tom cả kinh hô to.

     "Just fol­low me." (Cứ theo tôi!)

     Hai người sắp đi đến cửa quán bar, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Lộ Vân Phàm đi nhanh đuổi theo. Dáng đi của anh dáng đi rất không ổn định, đi tư thế có vẻ đặc biệt chật vật.

     Anh từ phía sau kéo cánh tay An Hồng lại, miệng kêu lên: "An An! Hãy Đứng lại!"

     An Hồng không hé răng, nghĩ muốn rút tay ra, nhưng tay Lộ Vân Phàm tựa như cái kìm sắt vậy, kềm chặt cánh tay cô lại.

     "Buông tôi ra!" Thân mình cô ngửa ra sau, sống chết cố giãy dụa.

     Tom nóng nảy, một tay bắt lấy cánh tay của Lộ Vân Phàm đang nắm chặt lấy tay An Hồng, một tay đẩy vào ngực Lộ Vân Phàm một cái. Tom dùng thứ tiếng trung không chuẩn quát to: "Mày! Fuck (Mẹ kiếp). Buông cô ấy ra!"

     Sức lực của người đàn ông phương tây không thể coi thường. Xung lực to lớn làm cho Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền buông lỏng tay, bởi vì quán tính mà thân mình bị ngã về phía sau.

     Người ở chung quanh phát ra một trận kinh hô.

     Người bị ngã phía sau, trong nháy mắt, Lộ Vân Phàm liền nhắm hai mắt lại. Thật sự là không sai, trong vòng một ngày lại có lần thứ hai.

     Không nghĩ tới chính là, lại có người đỡ anh ở phía sau.

     Lộ Vân Phàm ổn định lại thân mình vững vàng xong xuôi, cúi người đỡ lấy đầu gối chân trái, quay đầu nhìn lại. Đó là một người đàn ông trung niên cường tráng. Ông ta nhặt chiếc nạng Lộ Vân Phàm vứt trên mặt đất lên đưa cho anh: "Chàng trai trẻ tuổi, chân cậu không được tốt, phải cẩn thận một chút."

     Mặt Lộ Vân Phàm có chút nóng lên, bộ dạng anh lảo đảo lung lay đứng không vững, đã hoàn toàn dừng ở trong mắt các khách hàng trong quán bar, làm cho anh thấy mình vô cùng thất bại cùng chật vật. Anh nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

     "Không khách khí! Hắc hắc. Tom à." Người đàn ông trung niên vỗ vỗ lên bờ vai của Tom, cười nói, "Hãy để cho bọn họ nói chuyện với nhau đi! Tôi mời anh cùng đi uống rượu."

     Dư quang khóe mắt của Tom không khỏi ngắm nghía hướng về trên đùi Lộ Vân Phàm. Vừa rồi anh ta chính là hơi chút dùng thêm chút sức lực để đẩy Lộ Vân Phàm ra. Anh ta liền hoàn toàn đứng không yên, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, quay đầu lại nhìn nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của An Hồng, đi đến bên người Lộ Vân Phàm, nói: "Sorry, are you ok?" (Xin lỗi, anh ổn chứ?)

     "I' m fine." (Tôi không sao.) Lộ Vân Phàm đứng thẳng người lên, tay phải nắm giữ vào chiếc nạng. Có sự chống đỡ, anh cảm giác thật sự tốt lên rất nhiều. Anh nhìn nhìn lại Tom, người đàn ông kia hướng anh bĩu môi cười cười, sau đó theo người đàn ông trung niên nhân đi về hướng quầy bar.

     Người xem náo nhiệt bốn phía cũng dần dần tản đi. Chỗ trống trên đất ở gần cửa quán bar chỉ còn lại có An Hồng và Lộ Vân Phàm mặt đối mặt đứng đó.

     An Hồng quay đầu đi, cười nhạo một tiếng, nói: "Lần này vậy là cái gì vậy? Khổ nhục kế sao?"

     Lộ Vân Phàm chỉ nhàn nhạt nói: "Theo anh ra ngoài, anh có lời muốn nói với em."

     "Thực xin lỗi, tôi rất mệt mỏi. Tôi đang có khả năng phát sinh một tình cảm tốt đẹp với người ngoại quốc. Vừa mới rồi anh đã đến quấy rầy tôi, cho nên hiện tại tâm tình của tôi thật không tốt, tôi phải về nhà ngủ đây."

     Nói xong cô liền xoay người đi ra cửa chính của quán bar.

     Lộ Vân Phàm đi theo cô đi ra ngoài.

     Trời vẫn đang đổ mưa như trước. An Hồng đã quên mất phải đi lấycái ô của chính mình. Cô bước đi rầm rầm ở trong mưa, có thể nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng của chiếc nạng chống xuống trên mặt đất lộc cộc.

     Lửa giận trong lòng An Hồng từ từ" bốc lên, bỗng chốc liền bùng cháy đến vô biên vô hạn. Cô đột nhiên dừng lại bước chân, quay người lại chỉ vào Lộ Vân Phàm lớn tiếng kêu to: "Lộ Vân Phàm! Anh đừng có đi theo tôi nữa! Mẹ kiếp! Anh hãy cút đi cho tôi! Cút đi! Cút càng xa càng tốt! Cả đời này tôi cũng không còn muốn gặp lại anh nữa rồi !"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.