Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 92: Thiên trường địa cửu (Lâu dài như trời đất)



Editor: Mẹ Bầu

     Mãi cho đến khai giảng, An Hồng cũng không hề nhìn thấy Hàn Hiểu Quân, hai người chỉ có gọi cho nhau mấy cú điện thoại.

     Sau khi khai giảng, Tiêu Lâm tiến vào học trường tam trung ở thành phố J, được xếp học lớp sơ tam. Bình thường An Hồng phải ở nội trú, cô thật sự lo lắng cho thực tại đối với việc một già một trẻ ở nhà, nhưng cũng chỉ có thể nhờ cậy mọi người hàng xóm chú ý giúp đỡ nhiều hơn một chút. May mắn Tiêu Lâm coi như cũng biết nghe lời, tan học về nhà cũng sẽ giúp đỡ bà ngoại làm chút việc vặt trong nhà. Tuy rằng cô bé thường thường kể lể với An Hồng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn tỏ vẻ oán giận bà ngoại nấu nướng gì đó không thể ăn, lúc thì mặn lúc thì nhạt, có khi còn có thể nấu chín nhừ quá mức. Nhưng An Hồng biết, Tiêu Lâm cũng chỉ là phát càu nhàu như vậy thôi, hai chị em đều hiểu rất rõ, từ nay về sau trong cuộc sống chính là chỉ còn lại ba người tiếp tục sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.

     Thời điểm ngày Chủ nhật, Tiêu Lâm sẽ đi đến nhà ông nội bà nội và nhà của cô ăn một bữa cơm. Ngay từ đầu cô bé có chút bài xích, An Hồng phải giảng đạo lý cho Tiêu Lâm. Ông nội bà nội bọn họ không phải là không muốn cô, chính là mỗi gia đình đều có những khó khăn riêng khác nhau. Tiêu Lâm đi theo An Hồng chính là sự sắp xếp quá là hợp lý nhất. Thân là con cháu, cách hai ba tuần lễ Tiêu Lâm cần phải đi thăm hỏi các bậc bề trên như vậy. Cuối cùng, Tiêu Lâm cũng hiểu ra, mỗi lần đi đến nhà ông nội bà nội để thăm ông bà cô chú, họ hàng bên thân thích bên nhà của ba ba đối với cô thật là tốt. Mỗi lần Tiêu Lâm đến, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  mọi người đều làm một bàn lớn toàn thức ăn ngon cho cô bé ăn, còn mua cho cô bé rất nhiều quần áo và sách ngoại khóa. Cuối cùng còn làm cho cô mang trở về một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, hoa quả khô, đặc sản.

     Chủ nhật An Hồng về nhà, cô bớt chút thời gian để ở bên Tiêu Lâm. Cô mang Tiêu Lâm đi dạo trung tâm thương mại, đi đến hiệu sách, đi ăn cơm Tây, hoặc là đi chơi công viên. Có khi Lộ Vân Phàm cũng sẽ đi dường như đã thích ứng khá tốt với ngôi trường mới. Cô bé thường xuyên sẽ kể cho An Hồng nghe về những người bạn mới, về giáo viên chủ nhiệm lớp. Thành tích học tập của Tiêu Lâm cũng dần dần tăng trở lại. Sau khai giảng không lâu, khi so sánh với các bạn khác trong lớp, Tiêu Lâm nằm ở trong danh sách có kết quả học tập thuộc nhóm giữa.

     An Hồng nghĩ muốn phụ đạo việc làm bài tập cho Tiêu Lâm, thế nhưng có chút lực bất tòng tâm. Cuối cùng, Lộ Vân Phàm liền nắm lấy phần công việc này. Cứ vào mỗi buổi chiều từng ngày chủ nhật, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on anh đến nhà An Hồng để phụ đạo miễn phí  cho Tiêu Lâm.

     An Hồng chuẩn bị cho bọn họ chút hoa quả, đồ uống. Khi quay đầu nhìn đến hai người ở trước bàn sác, một người giảng bài, một người nghe, có khi còn có bộ dạng kiểu như có vài câu tranh cãi, cô liền nở nụ cười. Cẩn thận ngẫm lại, người nào đó, năm đó đứng đầu trong kỳ thi cao đẳng ở thành phố J, từ khi anh phụ đạo cho Tiêu Lâm làm bài tập lớp sơ tam, thật đúng là đã cho anh mặt mũi.

     An Hồng đã học Đại học năm 3, cô phát hiện việc học cần phải tăng tốc lên. Cả đầu cô đều đầy dẫy mấy thứ như, những bản thiết kế kết cấu xi măng cốt thép, thí nghiệm thuỷ động học, cầu công trình, công trình cấp nước.

     Cô cẩn thận suy xét, Đại học năm bốn sẽ phải bắt đầu thực tập, Đại học năm ba thì tương đối mấu chốt rồi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ vì thế cô liền xin thôi làm việc tại tiệm gà rán KFC, tập trung toàn bộ tinh lực vùi đầu vào trong chuyện học tập. Tuy rằng việc bài vở học hành của ngành kỹ thuật rất bận rộn, nhưng từ trước tới nay đối với An Hồng, việc đọc sách kéo dài đã thành thói quen. Cô nghiêm túc lên lớp, làm bài tập, làm thí nghiệm, tự làm một mình, tự học tối, mọi việc đều an bày hết thảy gọn gàng ngăn nắp. Sau khi không còn phải đi làm công nữa, cô thấy bản thân có rất nhiều thời gian dư dả, vì thế thời gian hẹn hò cùng với Lộ Vân Phàm cũng liền nhiều hơn.

     Lộ Vân Phàm học tập từ trước đến nay không tệ, nhưng thành tích tốt của anh cũng không phải trên trời rớt xuống. Anh cũng đi cùng An Hồng tới phòng học tự học buổi tối. Có đến hơn phân nửa hai người can thiệp vào việc đọc sách của nhau, hơn một nửa thời gian liền biến thành những động tác nhỏ lén lén lút lút rồi.

     Có khi, An Hồng đang đọc sách, sẽ đột nhiên cảm giác ở dưới bàn, cẳng chân của Lộ Vân Phàm nhẹ nhàng cọ cọ vào đùi của cô. Da đầu của cô run lên, quay đầu nhìn lại, liền đón nhận được ánh mắt mang theo ý cười của anh.

     Có khi, Lộ Vân Phàm lại lặng lẽ đẩy tới cô một trang giấy. Trên tờ giấy vẽ nguệch ngoạc hai hình người nho nhỏ, một nam một nữ. Cô gái nhỏ đang tức giận, còn chàng trai thì cười hì hì. An Hồng nhìn vào liền cười một tiếng, cầm tờ giấy qua cũng vẽ lại.

     Hồi nhỏ cô cũng đã từng học hội họa, lại đã có nhiều năm đọc truyện tranh, do vậy bức vẽ của cô thường tốt hơn một chút so với Lộ Vân Phàm. Cô tỉ mỉ tô lại mái tóc hình vẽ của chàng trai, rồi sau đó tùy ý phác thảo vài nét bút, thần khí của Lộ Vân Phàm liền hiện ra bộ dạng sôi nổi như thật trên giấy.

     "Vậy còn em thì sao?" Lộ Vân Phàm ghé sát lại bên cạnh tai cô, "Vẽ lại cả em đi chứ."

     An Hồng chỉ cười không nói, lại vẽ ở bên cạnh hình người chàng trai thêm hình của một cô gái, tóc buộc đuôi ngựa, mắt nhỏ, con ngươi mắt híp lại, môi vểnh lên, bộ dạng giống như rất không cao hứng.

     "Ôi, cái mặt này thật tồi tệ, thực đấy!" Lộ Vân Phàm cười đến vui vẻ, cầm lấy bút ở vẽ trên đầu hình vẽ của hai hình người kia một cái biểu tượng tình yêu, cẩn thận tỉ mỉ một chút, nói, "Rõ ràng anh nhìn khá là đẹp trai đấy chứ!"

     An Hồng nằm sấp ở trên bàn nở nụ cười, cô lấy bút chọc chọc vào cánh tay của Lộ Vân Phàm: "Đừng làm rộn, học bài đi, ngày mai em còn có bài tập phải nộp đó."

     "Làm không xong để anh dạy cho em!" Người nào đó đắc ý nhíu mày.

     "Học đệ, cậu có vẻ mới học đại học năm hai thôi thì phải!"

     "Học tỷ, mấy cái bài tập kia của chị, không nhất thiết là tôi không biết nhé! Kỳ thực anh sớm đã từng xem một ít sách vở của đại học năm ba rồi."

     "Thiệt hay giả đó?"

     "Đã khi nào anh lừa gạt nem chưa?" Lộ Vân Phàm cầm sách của cô qua, là cuốn sách “Công trình thuỷ động học” , anh tùy ý lật đến phần chương và tiết bài tập, nói, "Tìm một đề, để anh làm."

     An Hồng hăng hái rồi, lựa chọn một đề bài dường như khá khó tính toán. Lộ Vân Phàm cười, múa bút xoẹt xoẹt tính toán theo công thức một lúc, lại còn vẽ ra một cái sơ đồ đơn giản.

     An Hồng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lộ Vân Phàm đẩy trả về bản nháp của bài tập: "Học tỷ, xin mời chấm điểm."

     Căn bản không cần kiểm tra, chỉ cần nhìn vẻ biểu tình đắc ý phi phàm của anh, thì cô đã biết nhất định là đúng rồi.

     An Hồng khép lại vở lại "soạt"một tiếng, nói có chút tức giận: "Thật không có thiên lý!"

     "Ha!" Lộ Vân Phàm cười vui vẻ, vươn tay phất phất bên dưới bím tóc đuôi ngựa của cô, cười, "Học tỷ, về sau có gì không hiểu hãy tới hỏi anh đây, anh đay sẽ dạy cho em!"

     "Đi đi đi! Phiền chết rồi!" An Hồng đẩy đẩy Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm cười ra thành tiếng. Nam sinh ngồi trước rốt cục không sao chịu nổi nữa rồi, quay đầu nhìn bọn họ một cái, nói: "Bạn học à, phiền toái đề nghị yên tĩnh một chút có được hay không vậy?"

     "Thực xin lỗi thực xin lỗi." An Hồng đỏ mặt, một lần nữa mở sách ra, ở dưới bàn nhẹ nhàng đá cho Lộ Vân Phàm một cước, nhỏ giọng nói, "Đều lại anh đó, đừng có làm ầm ĩ nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.