Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 106



Ôn Dương bên này cũng liên tục gõ lên bàn phím ánh sáng xanh của màn hình liên tục thay đổi,Ôn Dương nhìn màn hình nói:

“Nanh Tơ, chỉ là một tổ chức giúp đỡ công khai được cảnh sát công nhận nhưng mà Nanh Tơ từng vướng vào một vụ án,khi điều tra về thông tin và cung cấp cho người ủy thác thì người bị điều tra thông tin đã chết ngay sau đó, chuyện cách đây một tháng trước”

Hoàng Băng nhìn Ôn Dương nói:

“Chuyện này chị có nghe nhưng mà vì Nanh Tơ chỉ nhận ủy thác điều tra thông tin nên chỉ bị phạt tiền bồi thường mà thôi”

Hàn Diệt Phong nói:

"Nhưng trùng hợp ở chỗ là cũng một tháng trước Sói Trắng cũng dính vào chuyện tương tự "

Hoàng Băng lúc này nhìn Hoài Nam Tư Âm rồi nói:

“Đại Tá,anh đưa anh Tư Âm đi nghỉ ngơi đi bọn em tự giải quyết chuyện này được,Cố Thanh với Hạ Kiêu cũng nghỉ ngơi luôn đi ngày mai hai cậu đi điều tra Thủy Ngân Đỏ mà”

Ôn Dương cũng tiếp lời:

"Ừ,chị Băng nói đúng đó,chúng ta chia ra điều tra sẽ nhanh hơn "

Hạ Kiêu nghe vậy thở dài lấy tay xoa xoa đầu mình nói:

“Được rồi bọn này đi nghỉ ngơi,các cậu cũng đừng quá sức đấy”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên cũng gật đầu đưa Hoài Nam Tư lên trên tầng hai để đi ngủ,Hạ Kiêu cũng đi lấy chăn gối rồi đưa Cố Thanh đi đến bên góc của phòng khách để ngủ.

Còn lại bốn người ngồi ở trên sofa để điều tra và in tài liệu, bọn họ thu thập tài liệu đến gần năm giờ sáng mới đi ngủ,Ôn Dương gối trên đùi Hàn Diệt Phong nằm trên sofa dài mà ngủ,Hàn Diệt Phong thì dựa vào sofa mà ngủ gật, Hoàng Băng và Hàn Tử Diên thì ngồi dựa vào nhau mà ngủ giấy tờ vứt lung tung màn hình laptop vẫn còn sáng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thiên ở công ty nhìn trên màn hình thấy cảnh này thì cực kỳ không vui nghĩ “Bọn nhỏ làm việc cả đêm luôn sao,…Mà còn nữa hai thằng nhóc kia!!!Sao lại ở gần Băng Nhi và Tiểu Dương thế hả!!!”.

Vừa sáng sớm trợ lý của Hoài Nam Vĩnh Xuyên đã đưa đến một ống Thủy Ngân Đỏ,Cố Thanh và Hạ Kiêu cũng nhanh chóng cầm lấy ống Thủy Ngân Đỏ đi qua phòng thí nghiệm của Hoài Nam Tư Âm để nghiên cứu.

Hoài Nam Tư Âm biết đám Ôn Dương làm việc cả đêm nên đã không nỡ đánh thức,mà chỉ đi vào bếp làm đồ ăn sáng cho bọn họ, Hoài Nam Vĩnh Xuyên thu xếp ổn thỏa cho Hạ Kiêu và Cố Thanh liền đi vào nhà thì thấy Hoài Nam Tư Âm đang đứng trong bếp tay cầm dao chuẩn bị cắt đầu con cá, Hoài Nam Vĩnh Xuyên có chút hốt hoảng chạy vào giật lấy con dao mà Hoài Nam Tư Âm đang cầm rồi lo lắng nói:

“Em định làm gì vậy”

Hoài Nam Tư Âm khó hiểu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

“Nấu đồ ăn sáng ạ”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên liền nói:

“Em không nhìn thấy,lỡ bị thương thì phải làm sao bình thường em cũng như vậy sao”

Hoài Nam Tư Âm nụ cười có chút cứng lại nhưng vẫn dịu dàng nói:

“Bình thường em vẫn như vậy cũng không phải không tự nấu được”

Cậu nói rồi muốn đưa tay với lấy con dao thì bị hắn nắm lại,hắn cau mày nói:

“Tư Âm,sáu năm qua em sống như thế nào với đôi mắt không thể nhìn thấy ánh sáng này vậy”

Hoài Nam Tư Âm có hơi khựng lại,nụ cười vẫn không tắc vẫn như vậy nhưng lại mang chút khổ sở, Hoài Nam Vĩnh Xuyên trong đôi mắt màu xanh nước biển xinh đẹp ấy loé lên một tia đau khổ nhìn Hoài Nam Tư Âm, Hoài Nam Tư Âm xoay người lại đưa tay lên cao mở tủ giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

"Em cũng chỉ bình thường thôi,anh hai thấy đó hiện tại em sống rất tốt cho dù là không nhìn thấy đi nữa,tuy đôi lúc sẽ có hơi bất tiện nhưng so với lúc trước thì bây giờ em cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều "

Hoài Nam Tư Âm lấy xuống những lọ thủy tinh lớn nhỏ đựng gia vị khác nhau để xuống cạnh những món anh được chuẩn bị,cậu xoay người về phía hắn nói:

“Anh hai,đưa em con dao em cần xử lý con cá”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên chần chừ giấu con dao ra phía sau tránh tầm với của cậu,hốc mắt hắn đỏ lên nói:

“Tư Âm,về nhà với anh hai đi, được không”

Hoài Nam Tư Âm không nói gì từ từ hạ cánh tay xuống, Hoài Nam Vĩnh Xuyên đặt con dao ra xa rồi nắm lấy tay của cậu nói:

“Mắt của em anh hai sẽ tìm cách có được không”

Hoài Nam Tư Âm cười nhẹ vẫn giọng dịu dàng cứ thế nói:

“Anh hai,ngay từ khi em đưa mắt mình cho anh, thì em đã chấp nhận việc cả đời này không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa rồi”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên tim như quặn lại đau đớn nói:

“Anh hai trả lại mắt cho em,anh chỉ cần em thôi Tư Âm quay về với anh đi”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên vừa nói vừa ôm chặt lấy cậu,cả người hắn run rẩy cậu cảm nhận được rất rõ nhưng mà cậu chỉ nhẹ giọng nói:

“Bác sĩ, phẫu thuật ghép mắt cho anh không nói với anh sao,…”

Hoài Nam Vĩnh Xuyên buông cậu ra đưa mắt nhìn gương mặt dịu dàng của Hoài Nam Tư Âm lẩm bẩm đến run rẩy:

“Chuyện,…Gì,…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.