Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 17: 17: Đáp Lại




Cố Ngụy Thành tìm kiếm Tiểu Mễ xung quanh trường, cô đã bảo sẽ quay lại nhưng giờ cũng sắp muộn lại biến mất không chút dấu vết.

Anh thẫn thờ đi trên đường, trong đầu đầy chấm hỏi.

Một bàn tay phía sau đập mạnh vào vai anh.
"Sao mặt buồn vậy, nghe đồn khoa khôi trưởng tỏ tình với cậu."
Ngụy Thành không bận tâm đ ến lời nói trêu chọc của An Đoàn, ánh mắt đầy ngờ vực, trong lòng đang trống rỗng.
"An Đoàn, cậu thấy Tiểu Mễ đâu không?"
An Đoàn lắc đầu, từ lúc đưa Ngụy Thành vào trong phòng y tế đã không gặp được cô ấy, Y Y cũng mất hút không thấy đâu.

Hai chàng trai hoang mang nhìn nhau.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Y Y gửi cho An Đoàn một tin nhắn:"Bạn thân của cậu đúng là tên khốn phụ bạc".

Cố Ngụy Thành ngơ ngác, bản thân vậy mà bị nói xấu.
"Chuyện gì thế, đang yên đang lành lại bị nói là phụ bạc."
An Đoàn cười lớn lên, vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Thì cậu ấy nói đúng mà, cậu không phụ bạc thì là phụ tình rồi haha."

Cố Ngụy Thành lườm An Đoàn rồi quay người bỏ đi, anh đứng chờ Tiểu Mễ cách trước đó mấy nhà.

Trời cũng cần tối, đèn đường mở lên, Ngụy Thành dựa vai vào cây cột điện mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Nghĩ một lúc lại nhìn đồng hồ trên tay, anh thở dài một tiếng.
"Lê Tiểu Mễ cậu đi đâu mà lâu thế hả."
Vừa nhắc đến thì phía xa, Tiểu Mễ đang cười nói vui vẻ tạm biệt Y Y ở bên đường.

Ngụy Thành vội chỉnh trang lại trông sao cho tiều tụy nhất.

Tiểu Mễ vừa đi vừa nhảy chân sáo bước ngang qua người Ngụy Thành vờ như không thấy.
Không khí như ngưng lại, Ngụy Thành đứng khựng lại mấy giây, anh không biết bản thân lại làm sao chuyện gì, một tiếng la lớn:
"Đau quá."
Tiểu Mễ nghe thấy có tiếng động cô thở dài, chân đứng lại đang do dự có nên quay lại hay không.
"Aaa...đau quá."
Ngụy Thành càng kêu lớn hơn, tiếng la cũng dần yếu đi.

Tiểu Mễ tim đập mạnh, lòng đầy bất an cô hốt hoảng quay người lại chạy đến.

Cố Ngụy Thành nghe thấy bước chân từ xa của Tiểu Mễ cười thầm trong lòng:
"Để xem cậu trốn tôi được bao lâu."
Ngụy Thành ngồi khụy xuống, dựa vào cột điện, vẻ mắt yếu ớt.

Tiểu Mễ mặt tái đi chạy sà xuống, mặt đầy hoang mang.
"Cậu bị thương nặng sao không đến bệnh viện."
Anh cười nhẹ, cầm lấy tay cô:
"Cậu quay lại là tớ hết đau, thật đấy."
Tiểu Mễ ngơ ra đầy khó tin, cô hiểu ra cái kêu lúc nãy là giải.

Tiểu Mễ tức giận đứng lên, ánh mắt cũng không còn lo lắng nữa mà trở lên sát khí:
"Cậu thích thì đi tìm khoa khôi của cậu đi."
Cố Ngụy Thành khó hiểu, tin đồn gì mà lan truyền đến cả tai Tiểu Mễ.


Anh đứng dậy, ánh mắt đầy tội lỗi nói:
"Tớ với khoa khôi không có chuyện gì mà, tin đồn đấy chỉ là giả thôi."
Tiểu Mễ bật cười, lạnh lùng tiến lên một bước.
"Lúc ở phòng y tế tôi nghe thấy hết, mắt tôi cũng nhìn thấy cái không nên nhìn."
Cố Ngụy Thành vẫn không hiểu tiến lên chắn trước mặt cô.
"Cậu nhìn thấy gì."
Tiểu Mễ sững người, hai người đã làm gì bản thân cậu ta biết rõ giờ lại hỏi ngược lại.

Nước mắt cô chảy ra, cảm xúc tận đáy lòng nhue bùng phát.
"Hai người sao cứ phải đùa giỡn tình cảm của tôi vậy."
Cố Ngụy Thành thấy Tiểu Mễ khóc liền nhói trong tim, anh đưa hai tay ra hỏi rõ ràng chuyện lúc chiều là gì.

Tiểu Mễ vừa khóc, vừa tức giận nói:
"Chị ta nắm tay cậu nhưng cậu thì sao, cậu không không hất ra.

Rõ ràng cậu biết tôi thích cậu từ lâu như vậy nhưng vẫn đối xử tệ bạc với tôi."
Tiểu Mễ khóc nấc lên, ánh mắt đỏ khoe của cô làm tim Ngụy Thành đau lại.

Một nụ hôn đặt lên môi Tiểu Mễ, cảm giác vừa ấm vừa mềm làm cô tròn mắt ra nhìn, nước mắt cũng ngừng rơi.

Không gian như ngừng lại, ánh đèn đường chiếu sáng vào hai người.

Khoảng cách gần, cô cảm nhận được tim anh đang đập thình thịch thình thịch.


Mặt Tiểu Mễ đỏ ửng lên, mắt đỏ khoe, Cố Ngụy Thành khẽ tách ra ánh mắt hiền từ nói:
"Cậu nghe cho rõ đây, tớ và chị ta không có quan hệ gì."
Ngụy Thành nhìn thấy Tiểu Mễ vẫn còn ngại ngùng vì nụ hôn bất ngờ vừa nãy, anh cười tủm tỉm búng nhẹ vào trán cô.
"Cậu đúng là ngốc mà, lần nay quay lại mà muốn đáp lại lời tỏ tình vào 3 năm trước, thực ra tớ cũng thích cậu."
Khoảng khắc ấy hai người tròn mắt nhìn nhau, Tiểu Mễ ngại ngùng, lời tỏ tình lâu như thế giờ cậu ấy mới đáp lại.

Ngụy Thành cười mỉm tiến lại gần ôm cô vào trong lòng, lau đi những giọt nước mắt còn xót lại.
"Cậu đừng khóc, mình sẽ đau lòng đấy."
Tiểu Mễ gật đầu theo phản ứng tự nhiên, cô có cảm giác như bản thân mình đang mơ vậy.

Tình cảm này đến thật bất ngờ.

Ngụy Thành đưa cô về đến cổng, chào tạm biệt rồi anh chạy nhanh về nhà mình.

Cánh cửa phòng hai người đập mạnh một tiếng, cùng nghĩ lại nụ hôn vừa nãy, mặt hai người đỏ lên sờ vào đôi môi của mình.
"Môi cậu ấy mềm mại quá, hóa ra hôn người mình thích cảm giác như vậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.