Thanh Xuân Đã Qua
Trường vào làm việc trong một chi nhánh tại Đà Nẵng. Cậu ấy vẫn đùa tôi:
"Gái theo nhiều quá, phải chạy vào đấy cho an toàn".
Sau khi thú nhận hết tình cảm của mình với thầy, Trường có chút sững sờ, nhưng thay vào đó, cậu ấy nói vui vì tôi đã tìm được một nửa của mình.
Ngày Trường đi, tôi và thầy cùng đi tiễn. Hai người thì thầm gì đó rất lâu.
"Thầy, em thấy có lỗi với Trường nhiều quá".
"Trường lại nghĩ cậu ấy làm tổn thương em quá nhiều", thầy ôm lấy vai tôi, "cậu ấy còn nhờ tôi chăm sóc em, haizz, thật thừa thãi".
"Mà, em có thắc mắc"
"Ừ, nói đi".
"Cứ thầy thầy em em, tôi tôi em em mãi thế này sao?"
"Tôi thấy tốt mà có sao đâu".
"Giận luôn", tôi giả vờ giận dỗi bước thật nhanh.
"Thế em muốn đổi ra sao, chú - cháu, mình - tớ, cậu - tớ".
"Trời ơi, người đâu khô khan thấy ớn".
"Vy này", tôi nghe tiếng gọi quay đầu lại, "hoa bằng lăng lại nở rồi kìa".
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cả một bầu trời tím ngắt.
"Vì sao em yêu hoa bằng lăng tím vậy?"
Tôi mỉm cười nhìn vào mắt người đối diện.
"Không biết, thích thì yêu thôi".
"Bắt đầu ăn nói thiếu chủ vị rồi đó, là thầy giáo, tôi phải dạy lại em mới được".
Chụt.
"Á?", mặt tôi nóng bừng.
"Anh đang dạy dỗ cô học trò bướng bỉnh".
"Ghét anh".
"Em không biết à, ghét thì yêu thôi", anh nhìn tôi thật ấm áp,
"yêu em!"
The End
-------------
Cảm ơn những ai đã đọc đến chap cuối cùng này và luôn ủng hộ tôi.
Thực sự viết câu truyện này để trả nợ thanh xuân, xin lỗi quá khứ.
Một chặng đường mới, một cánh cửa mới mở ra một hành trình mới.
Vĩnh biệt thanh xuân của tôi!
Trân trọng!
(Ps. Không thành công như mong đợi nên không có phần tiếp theo hic. Buồn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.