Thanh Xuân Dịu Ngọt

Chương 12: 12: Húc Tiêu





Ái Du vừa đi ra từ phòng xông hơi, hai má nóng bừng bừng.
Áo choàng màu vàng cam của khu spa để lộ ra một phần xương quai xanh, vài giọt
mồ hôi đọng lại trên cần cổ trắng muốt.

Ái Du vẫn đang tinh thần thoải mái, đôi
mắt chớp chớp lười biếng, nhưng vì thế khí chất của cô lại có phần thoát tục.
Bảo Anh véo mạnh eo mình, kêu ái ui một tiếng rồi nói đủ
nhỏ cho cả bọn đều nghe:
“Này, hay là lập hội cướp bảo bối Du Du về nhỉ?”
“Em đồng ý với chị.”
Ái Du phì cười:
“Mọi người có đói không? Resort có quán cafe view đẹp cực,
mà em thấy có đủ mấy loại bánh ngon lắm luôn”
“Đi luôn.”
“Có rủ bọn Nhất Thiên không?”
“Kệ, thi thoảng hội chị em mình cũng phải lập hội “bàn
tròn” chứ!”
“Tán thành.”
Ái Du thay áo dây rút màu trắng, mặc quần baggy lưng cao phối
với giày sneaker trắng.

Đương nhiên là khi cô nhìn mình trong gương đã đứng tự
luyến được mấy phút rồi.
Phải nói thật là hội chị em bàn tròn của Ái Du phải gọi
là toàn cực phẩm, đi đến đâu rực rỡ đến đó.


Lôi nhau vào quán cafe mà đã có vài
ánh mắt si mê đi theo rồi.
Ái Du thi thoảng lại cười hí hí.

An Lệ tò mò:
“Sao cười nhiều thế Du Du?”
“Hi hi, nãy giờ em được 6 lần xin in4 rồi.”
“Hờn, tui được có 4 lần.”
“Chị được 7 này.”
Bảo Anh cong môi.

Lung Linh tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Ôi, tội nghiệp mấy anh ấy nhìn trúng chị.”
“Đứng lại!”
“Em ngu mà đứng ấy! Leu leu.”
Y Đồng tò mò:
“Chị Lệ Lệ, chị được mấy lần?”
“12 lần.”
“Đệch!”
“Ăng bơ li vờ bồ!”
Ái Du thì không ngạc nhiên lắm.

Cô đã rất thân quen với
An Lệ nên biết mỗi chi tiết trên người chị đều mang vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Aiz,
đến cô cũng muốn cua chị thì nam nhi ai mà chịu được.
“Nhưng chị đã có ny rồi^^”
“Hả?”
“Anh ấy...!đang ở một nơi rất xa chị...”
Khi nói câu đó, An Lệ nhìn ra cửa sổ.

Ánh mắt chị trở nên
xa xăm và mông lung, loáng thoáng trong đó là một tia mất mát.

Vành mắt chị đã
hơi đo đỏ, lập tức An Lệ quệt tay lên mặt rồi cười vui vẻ với mọi người, còn
nhiệt tình đi gọi đồ.

Hội bàn tròn bắt đầu rì rầm.

Chỉ có mỗi Bảo Anh và Ái Du
là yên lặng.
Lúc mọi người trở về, An Lệ cũng vẫn yên lặng, rất ít
nói.

Bảo Anh phẩy tay:

“Về trước đi nhé.

Tui đi chơi với muội muội một chút
Bảo Anh và Ái Du đi sát nhau trên khúc quanh.
“Này Du Du, chắc muội cũng tò mò lắm đúng không?”
“Em không tò mò lắm.

Em chỉ là...cảm thấy...”
“Tỷ hiểu ý em.

Thật ra...đó là một câu chuyện rất dài...”
“An Lệ là người quen biết Nhất Thiên sớm nhất trong ba đứa
bọn chị.

Từ hồi 4 tuổi, An Lệ, Nhất Thiên và...anh họ của Nhất Thiên – Húc
Tiêu, rất hay chơi với nhau.

An Lệ và Húc Tiêu chính là thanh mai trúc mã.

An Lệ
là người cao ngạo, ít nói, còn Húc Tiêu thì nho nhã, thân thiện.

Nhưng khi ở
cùng Húc Tiêu thì nó mới là chính mình, một cô gái nhỏ ngốc nghếch, dịu dàng.

Mối
tình của họ đẹp đến mức ai ai cũng ghen tỵ.

Đáng lẽ ra, họ đã thành một cặp đôi
hoàn hảo và hạnh phúc bao nhiêu.

Nếu, không có năm ấy.


Năm đó An Lệ 15 tuổi,
Húc Tiêu 17 tuổi.

Một lần đi cứu nạn ở vùng xa, thì nhóm từ thiện của Húc Tiêu gặp
lũ.

Cơn lũ độc ác đấy đã cuốn trôi 5 người trong nhóm từ thiện, bao gồm cả Húc
Tiêu.

Em không biết vẻ mặt của An Lệ khi nghe tin ấy đâu.

Đến tận bây giờ, tỷ vẫn
không thể quên đôi mắt của nó khi biết cái tin ấy.

Đôi mắt, như thể mọi thứ đã
vỡ vụn trong đôi mắt ấy, như thể tất cả niềm vui trên thế giới này phút chốc
trước mặt nó mà tan biến...”
Ái Du đôi mắt đã đỏ hoe.

Cô cảm thấy tự trách.

Tại sao cô
có thể yên bình mà thầm thương nhớ một người, trong khi đó, ngay bên cạnh cô,
có một người đang mang trong mình sự đau thương không thể nói ra lời, một mối
tình âm dương cách biệt...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.