Thứ bảy, Tề Noãn Hạ vác hai balo hành lý chán nản nhìn đại sảnh trống trải và lạnh lẽo của sân bay Hồng Kiều. Chán nản vì bản thân đã lâu không đi xe buýt nên quên mất nơi này không phải trạm cuối của Hồng Kiều còn nơi cô muốn đến là ga xe lửa Hồng Kiều mới đúng. Thở dài chấp nhận số phận, cô đi theo biển báo màu xanh, vừa run rẩy vừa đi tới ga xe lửa. Điều may mắn duy nhất là cô đã trừ hao nửa tiếng kẹt xe.
Đi bộ đến ga xe lửa, vào thang máy, lên phòng chờ ở lầu hai đợi xe, đứng nhìn một biển người đông tấp nập trước mặt, Tề Noãn Hạ cảm thấy đầu đau nhức nhối. Cuối cùng cô lựa chọn đứng yên tại chỗ, gọi điện thoại cho Nhạc San San, báo xong địa điểm chờ cô ấy tới đón, cô bắt đầu rảnh rỗi ngồi nhìn thông tin về tàu cao tốc đang liên tục chuyển động trong sảnh. Sau đó cô nhớ về khoảng thời gian hai tuần kè kè đi bên cạnh Tiết Sở Mộ, vẫn có lúng túng, vẫn có những lúc tẻ nhạt, vẫn là cô chủ động nhiều hơn, thật là thất bại mà! Cô cúi nhìn mũi giày cao gót, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác mất mát và chua xót. Rốt cuộc do cô biểu hiện chưa rõ ràng hay Tiết Sở Mộ thật sự không có một chút xíu tình ý nào với cô? Nếu không tại sao cô theo đuổi anh lâu như thế mà anh vẫn thờ ơ chứ?
Tề Noãn Hạ thở dài, dù cho mất mát hơn nữa, thất vọng hơn nữa hay khổ sở hơn nữa thì cô vẫn không có cách nào buông tay vào lúc này được. Thế nên, xem đi, cô xuất hiện ở đây, tham gia chuyến du lịch của Nhạc San San dù cô đoán chừng sẽ chẳng có thu hoạch gì trong chuyến đi này. Suy cho cùng thì cô đã đến Hàng Châu sáu, bảy lần rồi, suy cho cùng thì Tiết Sở Mộ vẫn không hiểu phong tình như thế.
Ôi, Tiết Sở Mộ, chán nản quá đi!
Thắt chặt hai dây đeo vai, trong tầm mắt cô bỗng dưng xuất hiện một đôi giày da màu đen quen thuộc. Cô chợt ngẩng đầu, chính là Tiết Sở Mộ mà đáy lòng cô liên tục lẩm bẩm từ lúc bước vào phòng chờ đến giờ. Người đàn ông này! Tề Noãn Hạ cười, trong nháy mắt hiểu được dụng ý của Nhạc San San.
Tiết Sở Mộ trước mặt vẫn duy trì phong cách như trước đây, cả người mặc toàn màu đen, áo khoác màu đen, quần đen, giày đen, điều duy nhất thay đổi chính là cặp mắt kính luôn đeo trên sống mũi đã biến mất. Thế nên, Tề Noãn Hạ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh như đá đen. Nó không thâm sâu như miêu tả trong tiểu thuyết, cũng không dịu dàng như mong đợi của cô, đó chỉ là thầy Tiết lạnh lùng mà cô thấy thường ngày, không có nhiều sự ấm áp, cũng không phải sự dịu dàng cô từng thấy, nhàn nhạt nhưng rất chân thực và cũng khiến cô có chút thất vọng. Xem ra, sự cố gắng của cô vẫn chưa đủ!
“Thầy Tiết, sao lại là anh đến đón em?” Tề Noãn Hạ kề vai với anh, cười ngọt ngào, “Thầy Tiết, anh từng đến Hàng Châu chưa? Có đến nơi Bạch nương tử và Hứa Tiên gặp nhau chưa?”
Tiết Sở Mộ theo bản năng cau mày, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó lại nói: “Đã từng đi.”
“À.” Hờ hững quá đi, Tề Noãn Hạ bĩu môi. Làm sao bây giờ? Còn trò chuyện vui vẻ được không nhỉ?
Im lặng suốt chặng đường, Tề Noãn Hạ len lén nhìn người đàn ông này nhiều lần, mái tóc đen nhánh mềm mại, hàng lông mi khá dài của anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có lẽ không đẹp trai trong mắt người khác. Cuối cùng, cô dần dần đỏ mặt, nếu có một ngày cô được ôm người đàn ông này thật chặt, chui vào lòng anh, tùy ý nũng nịu, không kiêng dè thì thật tốt biết bao!
Đến gần cửa soát vé số 15, Nhạc San San đang hào hứng vẫy tay chào họ. Ngoài dự liệu của Tề Noãn Hạ, ngoại trừ Nhạc San San và Quách Tư Viễn, chỉ còn lại một người đàn ông đeo một cái balo to, hai tay đút vào túi quần, huýt sáo vì sự xuất hiện của cô. Tề Noãn Hạ nhớ người đàn ông này, lần đó lúc hiểu lầm Tiết Sở Mộ bị đánh, cô đứng ra bảo vệ anh, chính anh ta đã lên tiếng trêu chọc. Nhưng mà, Phùng Lăng Linh đâu? Thời cấp ba, hầu như lúc nào cũng có ba người bọn họ, vậy mà giờ Phùng Lăng Linh không có ở đây? Là không tham gia được chuyến đi Hàng Châu lần này hay chẳng qua là chưa tới mà thôi?
“Hi, người đẹp, lại gặp nhau rồi!” Phó Dư rất thích thú khi nhìn thấy Tề Noãn Hạ, không khỏi nhướng mày nháy mắt với Tiết Sở Mộ đang đứng bên cạnh. Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng, xem thường từ đối phương, anh ta tủi thân nhìn Tề Noãn Hạ, nói: “Người đẹp, tôi tên là Phó Dư, là bạn thân của khối băng bảo thủ bên cạnh cậu, xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Tề Noãn Hạ bật cười, nhớ lại hình như mỗi một người bạn của Tiết Sở Mộ đều là những nhân vật hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh. Ví như Quách Tư Viễn này, ví như Phó Dư trước mặt này.
“Chào cậu!”
“Được rồi, đừng khách sáo qua lại nữa, lần này năm người chúng ta đi Hàng Châu là đủ cho các cậu khách sáo rồi.” Nhạc San San thay đổi hình tượng dịu dàng, tựa như chị đại vỗ vai Tề Noãn Hạ, “Nhanh nhanh nhanh, cầm thẻ căn cước ra để soát vé nào.”
Đây chính là chỗ khiến cô ngạc nhiên, từ khi có xe, tựa hồ mỗi lần cô đều tự lái xe qua lại giữa Chiết Giang và Thượng Hải, hiếm khi có cơ hội như thời đại học, lấy thẻ căn cước đến Hồng Kiều và ngồi tàu thế này. Càng làm cô bất ngờ là một người như Tiết Sở Mộ có thể đứng xếp hàng giữa đám đông chật chội, cầm chặt thẻ căn cước, ngồi tàu từ Thượng Hải đến Hàng Châu. Dù sao thì, bất luận là từ lúc mới quen biết hay đến bây giờ dần dần tìm hiểu thì ở trong mắt Tề Noãn Hạ, người đàn ông làm việc gì cũng không có chút qua loa, luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình này chưa từng thực tế đến vậy.
Xếp hàng trước mặt Tiết Sở Mộ, Tề Noãn Hạ trò chuyện với Phó Dư đứng đằng trước, cô quay đầu thấy sau lưng Tiết Sở Mộ đang chăm chú nhìn cửa soát vé. Cô suy nghĩ một chút, “Không ngờ tới có một ngày sẽ được chen chúc trên cùng một chuyến tàu với anh.”
Vừa dứt lời, cô đã hối hận. Mấy câu này có ý nghĩa gì chứ? Nó quá xa lạ, không giống những gì mà bạn bè sẽ nói. Song Tề Noãn Hạ đợi rất lâu cũng không thấy Tiết Sở Mộ đáp lại, lúc cô quay đầu lại vẫn thấy anh nhìn chằm chằm vào cửa soát vé. Cô xoay người đi, không nói chuyện với anh nữa nhưng không ngăn được nỗi đắng chát trong đáy lòng.
Đến lượt mình, cô đặt thẻ căn cước vào vị trí được chỉ định, suôn sẻ bước vào trong. Sau đó vô thức xoay người lại và đứng yên chờ người đàn ông phía sau. Tiếp đó, cô bắt đầu khó chịu, cô nên tức giận vì anh không phản ứng với cô, tức giận vì anh lạnh nhạt, nhưng mà vừa xoay người một cái cô lại theo thói quen đứng chờ người đàn ông khiến cô nếm trải sự xót xa trong lòng. Lẳng lặng nhìn anh cất xong thẻ căn cước trong tay, trên mặt cũng không lộ vẻ thiếu kiên nhẫn vì đám đông chật chội, cũng không nhíu mày khi bị người sau lưng xô đẩy, chỉ chăm chú dán mắt vào thẻ căn cước. Đột nhiên Tề Noãn Hạ không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung người đàn ông này. Trong đám đông, anh yên tĩnh, lạnh lùng nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động.
Phó Dư đứng bên cạnh chợt đẩy cánh tay cô, cô quay lại nhìn, chờ anh ta nói tiếp, “Cậu nhìn Tiết Sở Mộ đi, đây chắc là lần đầu tiên cậu ta đi tàu.” Phó Dư đắc ý, cười như chú hồ ly, “Cậu đừng nhìn dáng vẻ ung dung bây giờ của cậu ta, tôi đoán vừa nãy chắc chắn cậu ta đã liên tục nhìn người phía trước để biết cách quét thẻ căn cước vào trạm đó.”
Tề Noãn Hạ sửng sốt, nhớ lại vừa rồi Tiết Sở Mộ cứ nhìn vào máy soát vé, thậm chí còn phớt lờ cô. Cô bật cười, người đàn ông này thật là!
Đến khi Tiết Sở Mộ bước tới chỗ họ, Tề Noãn Hạ nhìn gương mặt không chút biểu cảm kia, trong lòng không còn chút tức giận nào nữa. Có gì phải tức giận với người đàn ông vừa chân thực vừa có EQ thấp này chứ?
Chỗ ngồi của năm người cùng một hàng, Quách Tư Viễn, Nhạc San San và Phó Dư hiểu ý chiếm lấy hàng ghế ba người, để lại hàng ghế hai người ở bên kia lối đi. Tề Noãn Hạ đỏ mặt bước vào chỗ ngồi trong cùng gần cửa sổ, kéo bàn mỏng xuống, đặt balo lên đó. Sau đó, chống cằm, yên lặng nhìn đường cao tốc quen thuộc ngoài cửa sổ đang dần cách xa mình. Đây là vô số lần tẻ nhạt giữa cô và Tiết Sở Mộ.
“Noãn Hạ, tối qua cậu có xem Đại Hắc Ngưu và Phạm Gia không?” Nhạc San San ngồi cạnh lối đi, hận không thể rèn sắt thành thép, nhiều lần trừng mắt với Tiết Sở Mộ. Không biết sao đối phương lại nghĩ cô bị đau mắt nên không thèm để ý, không thể làm gì khác hơn nên cô đành tự ra tay thôi, “Cậu có xem không?”
Tề Noãn Hạ lập tức dựa vào cái bàn nhỏ, cách Tiết Sở Mộ nói với Nhạc San San: “Đại Hắc Ngưu đứng trước Phạm Gia liền trở nên yếu đuối, phải vậy không?”
“Phải phải. Tôi vốn mong chờ tập phim này, không ngờ cuối cùng Phạm Gia lại ở chung một chỗ với Đại Hắc Ngưu, thật làm mù mắt tôi mà.” Nhạc San San làm bộ suy nghĩ: “Cậu nói xem, sao nhìn hai người có vẻ mất tự nhiên vậy chứ?”
Thật ra thì Tiết Sở Mộ không biết nói gì, hai người phụ nữ một trái một phải ngồi cách anh và lối đi mà nói chuyện rôm rả. Đại Hắc Ngưu là gì? Đám lộn xộn đó là gì nữa? Anh bất lực, lướt mắt tới chỗ Quách Tư Viễn và Phó Dư, cuối cùng chỉ nhận được sự nhất trí coi thường từ hai người đàn ông kia. Anh trầm mặc, bắt đầu quan sát cô gái trước mặt có khuôn mặt bỏ bừng, đáy mắt lóe sáng và nụ cười ngọt ngào. Khi ở cùng với anh, cô gái này hầu như luôn ngượng ngùng, lúc này vừa nói vừa cười với Nhạc San San là Tề Noãn Hạ mà anh hiếm khi bắt gặp được. Anh sờ cằm, suy tư, hình như lúc cô gái này ở một mình với anh chưa từng có cảnh cười đùa thế này? Nghĩ đến đây, Tiết Sở Mộ nhíu mày, có chút không vui.
Dường như cuối cùng cũng nhận ra giữa mình và Nhạc San San còn cách một Tiết Sở Mộ, cũng chợt nhận ra bởi vì quá tập trung mà hơn nửa người cô đã dựa vào ghế của Tiết Sở Mộ. Cô lúng túng ngồi dậy, cười cười với Tiết Sở Mộ, “Thầy Tiết, anh có xem Running Man không?”
Tiết Sở Mộ nhíu mày, khẽ “Ừ” sau đó không nói gì nữa.
Tề Noãn Hạ cứng họng, lần nữa cảm thấy mình và Tiết Sở Mộ không có cách nào chơi đùa vui vẻ được. Suy nghĩ một chút, cô đổi chỗ với Tiết Sở Mộ, ngồi nói chuyện phiếm với Nhạc San San cách một lối đi. Cô quyết định tạm thời quên người đàn ông không hiểu phong tình này đi.
Nửa đường, xe dừng lại ở Gia Thiện, có bà lão lên xe bán bánh chưng đặc sản Gia Hưng, Tề Noãn Hạ theo bản năng lách mình né tránh, bất thình lình nhìn thấy điện thoại của Tiết Sở Mộ mà anh chưa kịp lấy về. Từ “Running” nằm trên trang Baidu, anh nhanh chóng lấy lại điện thoại một cách bất thường. Rốt cuộc là chạy bộ hay là Running Man nhỉ? Tề Noãn Hạ cười khoái chí, người đàn ông này có lúc cũng thật đáng yêu đấy chứ!