Nhưng dường như... Hmm. Bạn chẳng biết điều đấy. Anh như vô hình.
Có lẽ... Vì anh không chịu nói. Anh luôn im lặng
Bạn nhận ra anh khi bạn làm rơi bút và lúc cúi xuống mặt bạn đã chạm vào tay anh
- C... Chào... Bạn học... Yoo...
- YoonGi
-à phải. Bạn có thể cho tớ xin lại viết chứ?
- không
Anh nói thẳng thừng và chẳng nấn ná.
-Bút này giờ là của tôi. Giờ những gì chạm vào tôi đều là CỦA TÔI
Bạn đơ một hồi và nghĩ anh quả thật là rất lạ. Nhưng bạn cũng kệ. Tiết này là tiết hóa, không chép bài sẽ chẳng hiểu gì cả. Hôm sau, không may bạn làm rơi thước, và một lần nữa nó lại là của anh
Mấy lần như thế và bạn phải cố gắng không làm rơi đồ
Môt lần, bạn ngủ quên tay bạn trườn qua và lỡ chạm tay anh
-Cậu cố tình chạm vào tôi, vậy giờ cậu sẽ là của tôi