Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 149



Gương mặt xinh đẹp của Hàn Đồng Tư trở nên vặn vẹo, cô ta đợi cho đến khi anh và cô đã đi xa, phóng viên đã không còn chú ý tới hai người họ nữa, khi đó, cô ta mới bước xuống xe. Tà váy màu vàng nhạt khẽ tung bay, theo bước chân của cô ta mà lay động trong gió. Khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng thấp thoáng nét cười dịu dàng lại tươi thắm như đóa hoa đang khoe sắc.

Hàn Đồng Tư thành công khiến cho mọi người phản ngả mũ thán phục về nhan sắc của mình. Nhận định được điều đó, nụ cười trên môi của cô ta càng tươi hơn.

Đâu có dáng vẻ tự cao tự đại lại vô pháp vô thiên như trong bài báo kia đã nói. Ở đây chỉ có một Hàn đại tiểu thư hiền dịu lại tươi trẻ mà thôi. Hàn Đồng Tư cũng sắp tẩy trắng cho bản thân mình rồi.

Hội trường tổ chức hôn lễ là ở ngoài trời, ven biển. Thời tiết hôm nay cũng thật đẹp. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng bồng bềnh trên đó như điểm xuyết cho nền trời thêm màu sắc, từng tia từng tia nắng rọi xuống mặt đất, chiếu sáng một không gian rộng lớn. Mặt biển xanh thẳm lại bình lặng, từng đợt sóng nhè nhẹ táp vào bờ. Bãi cát mềm mịn như được nhuộm một tầng nắng vàng lại càng thêm tỏa sáng.

Hàn Tiểu Tịch ngồi ở hàng ghế xa nhất, tầm mắt có thể quan sát được hết tất cả khung cảnh. Không hổ danh là người có danh tiếng trong giới thường trường, bao nhiêu tinh anh, bao nhiêu người có sức ảnh hưởng, phàm là những người xuất sắc về lĩnh vực riêng của mình đều tập trunh hết ở đây.

Oa! Ba của cô cũng có tiếng tăm lớn đến vậy sao? Vậy mà bây giờ cô mới biết. Quả là đáng tiếc. Nếu như trước đây cô không che giấu thân phận Hàn đại tiểu thư thì hiện tại sẽ có tình huống như thế nào nhỉ? Hàn Tiểu Tịch lắc đầu cười khổ, sẽ chẳng có chuyện đó đâu.

Hàn Tiểu Tịch chuyển tầm mắt về người ngồi bên cạnh mình, thì lại thấy Hạ Thiên Vũ nhìn chằm chằm cổ áo của cô, thuận theo tầm mắt anh, cô nhìn xuống, xác thực không có gì hở ra cả, lại nhìn anh, khẽ hỏi:

“Anh... nhìn chằm chằm em làm gì?”

“Lộ ra ngoài.”

“Hả?”

Cô không theo kịp tư duy của anh, lại liếc xuống. Không có hở gì mà? Hạ Thiên Vũ thấy vậy, lấy chiếc kẹp ghim trên đầu cô, sau đó, kéo hai vạt áo trước ngực lại, dungf chiếc kẹp kia cố định hai vạt áo lại. Nhìn lại tác phẩm của mình, lúc đấy khuôn mặt anh mới bớt u ám hơn, khẽ nhếch môi, tán thưởng:

“Thế này mới đẹp.”

Hàn Tiểu Tịch chỉ hận không thể đè anh ra đây mà truyền thụ thế nào là phong cách ăn mặc. Cô cố nén cơn giận như đang sắp bùng phát trong lòng, nhẹ nhàng gỡ chiếc kẹp ra, chỉnh lại vạt áo, động tác chậm rãi mà dứt khoát, sau đó đưa mắt nhìn anh, trong cơn ngươi đen sâu thẳm như mang một thứ gì đó khiến anh giật mình một cái.

“Em không muốn kẹp.”

Giọng nói của cô trầm xuống, lại có chút gì đó nặng nề lại kiên quyết. Hạ Thiên Vũ cũng không chịu thua bèn giải thích:

“Nhưng lộ ra ngực của em. Mấy sinh vật giống đực khác đều bị em thu hút, anh không thích người khác nhìn em như thế.”

Nghe anh nói, chút khó chịu trong lòng vì hành động ban nãy của anh cũng vơi đi hơn nửa, cô mỉm cười, lúc này anh lại giống một đứa trẻ có tính chiếm hữu cao rồi.

“Nhưng họ chỉ có thể nhìn, còn anh thì được đặc cách hơn.”

Sau đó cô liếc nhìn xung quanh, cảm thấy không có ai nhìn mình, bèn cầm bàn tay to lớn của anh lên, áp lên một bên ngực của mình, sau đó tiền gần tai anh, nói nhỏ:

“Anh có thể chạm vào.”

Hành động này không quá mười giây, nhưng mười giây này quả thực mờ ám pha lẫn chút gì đó ái muội cùng kích thích. Khi đã ngồi một tư thế thoải mái lại, cô cười tươi hơn, rồi nói:

“Em là của anh mà, không mất được đâu.”

Ngồi một lúc, cô hơi hối hận vì đến quá sớm, ở đây quả thực hơi nhàm chán, thêm nữa, cô không thích mấy nơi náo nhiệt lại ồn ào như thế này. Tầm mắt đang đảo quanh mọi nơi, bỗng nhiên một thân ảnh màu vàng lọt vào mắt cô, sự nhạt nhẽo ban nãy nháy mắt đã biến mất. Cô khẽ nâng môi, suýt nữa thì quên, cô còn chưa gặp nhân vật chính của ngày hôm nay đâu!

Nói với Hạ Thiên Vũ một tiếng, cô đứng lên, rảo bước về phía phòng chờ của cô dâu. Cá chắc lúc này ba cô cũng đang ở đó. Cũng chẳng biết ông nội cô hôm nay có tới nữa không.

Phòng cô dâu tìm cũng không quá khó, chỉ cách hội trường kia khoảng vài trăm mét. Hàn Tiểu Tịch đẩy nhẹ cửa phòng, tất cả mọi người ở trong phòng nghe thấy tiếng động đều hướng tầm mắt về phía này. Sau đó đều là sắc mặt ngạc nhiên, bất ngờ, lại có cả kinh ngạc.

Hàn Tiểu Tịch khẽ lướt qua những gương mặt ở đây, Hàn Lãnh Hải, Chu Bạch Liên, Hàn Đồng Tư, và Ngụy Lạc Tư? Cô hơi nhíu mày khi nhìn thấy cô bé Tư Tư này. Vừa đúng lúc Ngụy Lạc Tư cũng đang chuẩn bị ra ngoài, cô bước sang trái một bước, nhường đường cho cô ấy, trên mặt Nguy Lạc Tư như có hàng trăm câu hỏi để hỏi cô, nhưng vẫn im lặng bước ra ngoài.

Cánh cửa sau lwung đã khép lại, Hàn Tiểu Tịch nở nụ cười, một nụ cười lạnh đến thấu xương, thanh âm của cô nhẹ nhàng mà lạnh lẽo:

“Ba, chúc ba tân hôn vui vẻ!”

Helu baby!

Phươn Phươn đây!

Hôm qua Phươn có hỏi mọi người về dự định lấp hố cho bộ trong sinh kia, một là viết hai truyện cùng một lúc, hai là hoàn bộ này rồi mới viết tiếp bộ kia.

Và hôm nay, Phươn sẽ theo ý kiến của mọi người, đó là hoàn bộ này rồi mới tiếp tục viết bộ kia.

Có lẽ tháng này sẽ đẩy nhanh tiến độ lên. Phươn cũng muốn nhanh hoàn bộ này lắm, tại có 5, 6 bộ nữa đang viết giở rồi ý.

Chỉ mong những tác phẩm sau của Phươn vẫn được mọi người ủng hộ như bộ này.

Nhiều lúc đang ngồi học, nhưng lén dùng điện thoại trong giờ ấy, chỉ để vào xem truyện của mình có ai comment gì không thôi.

Lúc đọc xong thì lại ngồi cười vu vơ một mình, mấy đứa bạn ngồi bên cạnh toàn bảo Phươn có bệnh.

Nhưng cái cảm giác đứa con tinh thần của mình được nhiều người đón nhận và ủng hộ cực kỳ cực kỳ vui luôn ấy.

Nói nhiều thế thôi, chứ tóm lại là. Phươn muốn cảm ơn tất cả độc giả đang theo dõi truyện của Phươn. Mặc dù Phươn viết còn chưa chắc tay, nhiều chỗ còn chưa được hay, nói đúng ra là tệ luôn ấy, nhưng mọi người vẫn ủng hộ truyện của Phươn. Phươn rất cảm ơn mọi người.

Hì hì, tiết mục cuối => cầu phiếu

Phươn Phươn

Love you!

Muah

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.