Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 173



Địa điểm gặp mặt là ở một hội quán nổi tiếng của thành phố A. Hạ Thiên Vũ đi trước, kéo giãn khoảng cách với cô. Trong lòng Hàn Tiểu Tịch biết, anh làm như vậy là nghĩ cho cô, ban nãy ở trên xe, nghe qua cuộc đối thoại giữa anh và trợ lý Lạc, cô cũng lơ mơ hiểu được, đây là một dự án vô cùng quan trọng, mà anh cũng đặc biệt coi trọng nó.

Hội quán này phải có thẻ thành viên mới có thể vào, mà mấy cái thẻ như vậy, đối với Hạ Thiên Vũ chỉ như một cái kim mà thôi. Thử hỏi danh tiếng của Tịch Vũ trên thường trường quốc tế cũng đã không ai không biết đến, mà người đứng đầu đương nhiên cũng có một sự chú ý không hề nhỏ. Hơn nữa, người này lại còn đẹp trai như vậy, không để ý tới là điều không thể.

Hàn Tiểu Tịch cũng là lần đầu đến đây, hôn mê 4 năm, bao nhiêu thay đổi rồi. 19 năm sống ở Hàn gia, cô cũng chẳng được đi đến đâu, Hàn Lãnh Hải nói, cô vẫn nên không lộ diện thì hơn, để đến khi tròn 18 tuổi, ông sẽ công bố cho mọi người. Nhưng mà sự đời trớ trêu, 18 tuổi, đến đón sinh nhật cùng cô, ông cũng chẳng làm. Hoặc cũng có thể, sinh nhật cô là ngày nào, ông ta cũng không biết.

Một nữ nhân viên nam dẫn ba người họ đi xuyên qua hành lang, dừng lại trước cửa của một phòng VIP. Cung kính mở cửa ra, nhân viên đó lịch sự đi khỏi đó.

Hạ Thiên Vũ bước vào đầu tiên, người ngồi ở bên trong cũng đứng dậy. Sau khi nhìn về phía sau lưng anh thì thoáng ngẩn người.

Hàn Tiểu Tịch đi vào sau cùng, lúc ngẩng mặt lên cô mới nhận ra, đây chẳng phải là người ba đáng kính của cô sao?

Hiện tại cô trên danh nghĩa là sống ở Hàn gia, nhưng cứ đêm xuống, cô sẽ lại chạy sang Hạ gia ngủ cùng ông xã thân yêu của mình, đến sáng lại trở về.

Hóa ra bản dự án quan trọng mà Hạ Thiên Vũ nhắc đến là hợp tác với Hàn thị. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ của mình một cách chuyên nghiệp nhất. Bình tĩnh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Thiên Vũ.

Hàn Lãnh Hải cũng nhanh chóng thu lại sự ngạc nhiên của mình, di chuyển tầm mắt về phía Hạ Thiên Vũ, sau đó mở miệng:

“Hạ tổng, chúng ta là bàn chuyện làm ăn, cậu lại mang theo con gái của tôi, như vậy là có ý gì?”

Hạ Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt trả lời:

“Hàn tổng nói sai rồi, Hàn tiểu thư đây là thư ký của tôi. Hình như việc sếp mang theo thư ký là không phạm pháp mà nhỉ.”

Hàn Lãnh Hải nhíu mày, hỏi Hàn Tiểu Tịch:

“Lời Hạ tổng đây nói là thật?”

Cho xin đi! Cô cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa! Nhưng mà Hạ Thiên Vũ có thể nói như vậy, có nghĩa là anh đã chuẩn bị mọi chuyện ổn thỏa rồi. Ở giới thương trường này, để thành công được, vẫn là phải nắm chắc trong tay rồi mới đưa ra quyết định.

“Theo như tôi biết thì Hạ tổng của chúng tôi chưa bao giờ biết nói đùa, nhất là chuyện liên quan đến công việc.”

Hàn Lãnh Hải có cảm giác là lạ, giọng điệu của hai người này quả thực có phần giống nhau. Đều là chất giọng trung tính, lại trầm thấp lạnh nhạt, nghe như thế nào cũng là cùng một ngữ điệu.

Nhưng mà sao lại có thể giống nhau đến thế? Hàn Lãnh Hải chợt nhớ tới mối quan hệ của Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ trước đây. Cơ mà hai đứa nó thân thiết đến vậy sao?

Suy cho cùng cũng là ông ta có để ý đến đứa con gái này môt chút nào đâu. Đến mối quan hệ, sự thay đổi của con gái mình còn không nhận ra thì cũng biết được độ vô tâm của ông ta là như thế nào rồi.

Những tưởng Hạ Thiên Vũ vẫn sẽ im lặng, nhưng không. Anh lấy một tập hồ sơ mà trợ lý Lạc đưa cho, đẩy về phía Hàn Lãnh Hải, ngữ khí trầm thấp:

“Có lẽ hôm nay chúng ta nói đến chuyện này thì sẽ thích hợp hơn với thân phận cha con của Hàn tổng với Tiểu Tịch.”

Hàn Lãnh Hải cầm tập hồ sơ lên, trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm không lành. Vừa nhìn vào dòng chữ đầu tiên, ông ta vội vã vứt xuống bàn, trợn tròn mắt nhìn Hạ Thiên Vũ, lớn tiếng nói:

“Hôm nay cậu dùng thân phận gì để nói chuyện với tôi?”

Hàn Tiểu Tịch nghe xong câu này, nét mặt hơi biến sắc, cô bất an nhìn anh. Hạ Thiên Vũ hiểu cô lo lắng chuyện gì, âm thầm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô dưới gầm bàn. Giọng nói anh vẫn trấn tính như cũ:

“Chú Hàn, hôm nay tôi lấy thân phận là chồng hợp pháp của Tiểu Tịch để nói chuyện với chú.”

Hàn Lãnh Hải khoang hai tay, ngồi tựa ra thành ghế phía sau, cất giọng mỉa mai:

“Nếu đã là chồng hợp pháp của nó thì tôi nghĩ cậu phải gọi tôi một tiếng ‘ba vợ’ mới đúng?”

Hạ Thiên Vũ như cười như không, trả lời:

“Vậy còn phải xem, chú Hàn đây có đủ sức để nhận hai chữ đó không nữa.”

Dứt lời, trợ lý Lạc mở máy tính, nhấn vào một file dữ liệu sau đó xoay màn hình về phía Hàn Lãnh Hải.

Nhìn khuôn mặt tái mét của ông ta, Hạ Thiên Vũ nhàn nhã ôm lấy vai của cô, trên mặt vẫn là thản nhiên như không, bình tĩnh đến lạ thường, tựa như đang thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của Hàn Lãnh Hải.

Nghe âm thanh phát ra từ máy tính, Hàn Tiểu Tịch cũng mở to hai mắt, cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, bàn tay cũng vô thức cuộn tròn, trong mắt dấy lên một tia sáng rực rỡ, một tia buồn thương bi ai mà khó người có thể hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.