Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 188: Oan quá!



Bầu không khí trong căn phòng xa hoa bỗng chốc trở nên ngưng đọng, từ giọng điệu của Grey có thể nghe ra vẻ căng thẳng, cũng chút gì đó kinh ngạc.

Hàn Tiểu Tịch đương nhiên nhận ra sự thay đổi này, cô nghĩ vào hoàn cảnh như này có lẽ cô sẽ rất căng thẳng. Nhưng không, tâm tình lại bình thản như mặt nước yên ả, cô khẳng định:

“Đúng vậy, đây là dự án của tôi.”

Gương mặt điển trai của Grey như không tin được, anh ta mở to hai mắt, giọng điệu ngạc nhiên vẫn không che giấu được tia sáng lóe lên trong mắt:

“Thật sự sao?”

Hàn Tiểu Tịch gật đầu:

“Đúng vậy.”

Dừng một chút, cô nghi hoặc hỏi:

“Sao vậy?”

Grey không trả lời câu hỏi của cô, mà thong thả mỉm cười, nhấp một ngụm rượu vang, ngón tay gõ theo nhịp trên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ. Một lát sau liền nói:

“Tôi rất vừa ý với bản dự án này, nhưng còn một chuyện quan trọng khác, chính là hợp đồng. Tôi cần xem thỏa thuận hợp đồng, nếu như phù hợp với khả năng của tập đoàn Light, chúng ta có thể hợp tác.”

Grey vừa dứt lời, tảng đá trong lòng Hàn Tiểu Tịch cũng buông xuống được một chút. Cô lấy phần tài liệu còn lại trong cặp ra, đặt về phía Grey, mỉm cười nói:

“Chúng tôi cũng đã thảo xong hợp đồng, theo tôi, đây là điều kiện phù hợp nhất rồi. Cả Hàn thị và Light, đều có lợi.”

Grey nghe lời cô nói thì nhướng mày, vẻ mặt hứng thú, không vội đọc bản hợp đồng, trêu đùa:

“Vậy Hàn thị và Light hợp tác với nhau, tôi có lợi gì?”

Ánh mắt của anh ta đầy thâm ý, với một Hàn Tiểu Tịch bây giờ, đương nhiên hiểu được ý vị đó. Nhưng cô lại biết, đây không phải là nói thật. Bởi vì sáng nay, Hạ Thiên Vũ đã nói với cô một thông tin.

“Em không cần phải để tâm đến lời đùa giỡn của Grey, bởi vì anh ta là vị hôn phu của Bạch Hiểu Nhiên, đã bên nhau được 3 năm rồi. Chủ nhân của bữa tiệc đêm nay, cũng là hai người họ.”

Thế nên hiện giờ cô cũng đã có vũ khí để nói lại rồi.

Hàn Tiểu Tịch khẽ cười, vẻ mặt cũng thoải mái hơn ban nãy, nhẹ giọng nói:

“Tôi quen với vị hôn thê của anh đây, là Bạch Hiểu Nhiên đúng không?”

Grey nhìn cô, vẻ hứng thú càng tăng lên, cũng hắng giọng đáp lại:

“Cô quen với Hạ tổng của tập đoàn Tịch Vũ?”

Hàn Tiểu Tịch thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, cô liền thu lại tia sáng đó, bình tĩnh đáp:

“Cũng coi như là quen biết.”

Grey dựa ra phía sau, nói rõ từng chữ:

“Vậy sao? Chỉ là quen biết?”

Nhận thấy giọng điệu khác thường trong lời nói của Grey, cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn, nhìn vào bản hợp đồng, rồi nói:

“Chúng ta nên nói chính sự thì hơn.”

Grey nhún vai, không nói thêm lời nào, cầm bản hợp đồng lên, đọc qua. Sau đó gật đầu, có vẻ khá hài lòng với điều kiện mà cô đưa ra.

“Tôi sẽ xem xét thêm một vài chi tiết, quyết định xong sẽ báo lại với cô.”

Hàn Tiểu Tịch nhìn đồng hồ, quá giờ cơm trưa rồi, mà tiểu bảo bối trong bụng cũng bắt đầu lên án hành vi quá bữa của cô. Đành thu thập tài liệu, sau đó đứng dậy, chào:

“Vậy tôi đi trước, có gì hãy liên hệ với trợ lý của tôi. Tạm biệt.”

Grey nhìn cô với ánh mắt đầy ý vị, đáp lại:

“Hẹn gặp lại.”

Cô không quá để ý, đáp lại một câu rồi rời đi.

***

Hạ Thiên Vũ làm như đã nói, đúng 5 giờ liền xuất hiện trong phòng làm việc của cô. Không nói thêm lời nào mà dọn sạch đống tài liệu trên mặt bàn, cung kính ôm lấy cô một cách dịu dàng nhất có thể rồi sử dụng thang mái VIP để xuống nhà xe.

Nhưng không may, gần đến chỗ đỗ xe rồi thì lại bị một nữ nhân viên nhìn thấy, lại bắt gặp ngay khi đôi vợ chồng này đang anh một câu em một câu, ân ấn ái ái.

Nữ nhân viên nhanh chóng che miệng để kìm nén tiếng hét kinh ngạc, mở lớn hai mắt mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Người… người đàn ông kia chẳng phải là Hạ Thiên Vũ của Tịch Vũ sao?

Còn cô gái bên cạnh ừm… chính xác là tổng giám đốc mới của công ty mà.

Vậy, hai người đó đi cùng nhau, cử chỉ thân mật, là… là ý gì?

Đợi đến lúc nữ nhân viên định thần lại thì bóng dáng hai người đó đã biến mất rồi.

Tin sốc nha!

Mới đầu khi Hàn tổng mới tới, các cô còn thường xuyên bàn tán nữa. Nhưng thấy thái độ liều mạng làm việc, đối với nhân viên vừa gần gũi vừa xa cách, lại cực kỳ quan tâm, cũng khiến nhân viên trong công ty dần thích vị tổng giám đốc mới này.

Có nhan sắc, có tài đức, lại khá dễ tính, cơ mà mỗi dáng người… hình như là vùng bụng hơi mập thì phải. Còn lại tất cả mọi thứ đều là đứa con cưng của ông trời.

Nữ nhân viên hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, nhìn lên trời thầm than:

“Đúng là nữ thần phải gặp nam thần.”

***

Trong xe.

“Ông xã, hình như em vừa thấy có bóng người thì phải.”

Dừng một chút, cô lại ôm đầu, lo lắng nói:

“Lỡ như nhân viên trong công ty nhìn thấy, sau đó loan tin đi, vậy chúng ta phải làm gì? Phải làm gì bây giờ?”

Hạ Thiên Vũ hưởng thụ dáng vẻ cô vợ nhỏ của mình sốt ruột, chỉ nhàn nhã trả lời:

“Em còn không định cho anh một danh phận sao? Người phụ nữ vô lương tâm.”

Nói xong còn rất biết cách diễn mà xoay mặt đi, không thèm để ý đến cô nữa.

Hàn Tiểu Tịch: “…” Em có nói thế bao giờ đâu?

Sao lại bày ra dáng vẻ cô vợ nhu nhược bị chồng lạnh nhạt không quan tâm vậy.

Oan cho cô quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.